Tô Lạc Ly đến bên giường, nhìn mặt Tô Kiêm Mặc, mặc dù gương mặt của cậu nhìn vẫn hơi tái, nhưng dần dần thì cũng đã có sức sống hơn lúc nãy.
Ôn Khanh Mộ biết rằng mình đã hoàn thành sứ mệnh của mình rồi nên cũng lắng lặng rời khỏi phòng.
“Sếp, anh sang phòng bệnh VIP để nghỉ ngơi một lúc đi, nhỡ có việc gì cần nhờ đến
anh thì sao?” Chu Lễ Thành vội vàng nói.
“Ừ” Ôn Khanh Mộ từ từ đi ra khỏi phòng bệnh, đi thẳng về phía phòng bệnh VIP dành riêng cho anh.
Phòng bệnh này vẫn giống hệt như trước kia, chỗ này có rất nhiều ký ức liên quan đến anh và Tô Lạc Ly.
Vậy nên, bây giờ khi đứng ở căn phòng này, trong đầu anh toàn là những kỷ niệm vui vẻ giữa anh và Tô Lạc Ly.
Anh cảm thấy hơi đau lòng.
“Cộc cộc cộc!” Đằng sau lưng anh vang lên tiếng gõ cửa.
Ôn Khanh Mộ quay người lại thì thấy Tô Lạc Ly, cô từ từ giơ tay lên, trong tay cô là một túi máu tươi.
“Viện trưởng Chu bảo là anh uống cái này xong thì sẽ cảm thấy khỏe hơn một chút.
”
Ôn Khanh Mộ đưa tay ra nhận lấy túi máu, lúc cầm túi thì anh còn chạm nhẹ vào tay của Tô Lạc Ly.
Cảm giác đó giống như vừa bị điện giật vậy, đã rất lâu rồi anh chưa được chạm vào tay CÔ.
“Cảm ơn.
”
Ôn Khanh Mộ ngậm phần được cắt ra ở túi máu vào miệng, nhưng đúng lúc chuẩn bị uống thì anh lại thấy Tô Lạc Ly nhìn chằm chằm vào mình, anh lập tức quay người đi chỗ khác.
Anh không muốn để cô thấy mình như vậy.
Tô Lạc Ly cũng biết rằng