Tô Kiếm Mặc tới phòng vẽ tranh theo đúng thời gian đã hẹn nhưng không thấy bóng dáng của Mục Nhất Hân đâu.
Trong phòng vẽ tranh không có bóng người nào.
Tô Kiêm Mặc đi vào xem, thấy trên ban công còn có bút chì do Mục Nhất Hân để lại.
Chắc cô ấy đang ở gần đây.
Mà phía dưới tòa nhà tổng hợp.
Mấy người mặc thường phục giống vệ sĩ đang trao đổi gì đó.
"Chúng ta có nên đi theo không?"
"Tôi nghĩ tốt nhất đừng đi theo, người ta yêu đương, chúng ta lén lút nhìn cũng không tốt låm."
"Nhưng sếp ăn dặn dò chúng ta phải theo dõi từ xa, không thể để cậu ấy rời khỏi tầm mắt của chúng ta"
"Chúng ta chờ ở dưới tầng cũng vậy thôi.
Đây là trường học mà, anh yên tâm đi, không có việc gì đâu."
Đám vệ sĩ cuối cùng vẫn quyết định ở lại dưới tầng.
Bọn họ cũng biết tình hình của Tô Kiềm Mặc.
Lần trước Tô Kiềm Mặc ở trong phòng vẽ tranh hôn Mục Nhất Hân, trên thực tế đám vệ sĩ đều nhìn thấy.
Một thiếu niên chẳng còn sống được bao lâu hôn cô gái cậu yêu, cảnh tượng như vậy thật đẹp lại rất đau buồn.
Đám đàn ông vạm vỡ như bọn họ cũng không khỏi xúc động.
Tô Kiềm Mặc ở trong phòng vẽ tranh chờ
một lát vẫn không thấy Mục Nhất Hân quay lại, vì vậy quyết định ra ngoài tìm thử.
Trong tòa nhà tổng hợp vắng vẻ, trên nguyên tắc ở đây sẽ không mở cửa vào thứ bảy và chủ nhật.
Bác bảo vệ ở tầng một rất khoan dung với những sinh viên