"Chị họ! em! "
"Tiểu Kiệt, em về đi, chị muốn ở một mình"
“Thôi được rồi, chị họ, chị đừng buồn quá” Hoắc Tư Kiệt lo lắng liếc nhìn Tô Lạc Ly rồi bước ra khỏi phòng.
Đối mặt với Ôn Khanh Mộ, Hoắc Tư Kiệt hơi tự trách.
"Anh rể, chị ấy lại khóc rồi, vốn dĩ rất tốt, còn ăn thức ăn nữa, em thật sự không nên nhắc đến chuyện của anh họ!"
“Không sao đâu, em đã làm rất tốt rồi, ít nhất thì cũng đã khiến cho cô ấy ăn cháo rồi, anh cử xe đưa em về” Ôn Khanh Mộ sờ đầu Hoắc Tư Kiệt.
Lái xe đã đưa Hoắc Tư Kiệt đi rồi.
Sau tang lễ, Ôn Khanh Mộ hoàn toàn gác lại mọi việc, ở nhà với Tô Lạc Ly, nhưng Tô Lạc Ly lại ngày càng kém hơn.
Kể từ đó, cô hoàn toàn gục ngã, ngày nào cũng ủ rũ, không có tinh thần làm bất cứ chuyện gì.
Cả người gầy đi rất nhiều.
Nhiều lúc, Tô Lạc Ly sống vì Tô Kiềm Mặc, mỗi bước đi của cô đều là vì Tô Kiêm Mặc, mà giờ đây chỗ dựa tinh thần của cô đã không còn nữa rồi, đương nhiên rất khó phấn chấn trở lại.
Cô nằm trên giường cả ngày lẫn đêm, chưa hề bước ra khỏi phòng ngủ, rèm cửa trong phòng cũng luôn đóng kín.
Ôn Khanh Mộ đã dùng rất nhiều biện pháp cùng không làm cho Tô Lạc Ly vui lên được.
"Ly Ly, bộ phim Bên