Mục Nhất Hân cắn môi, cô ấy còn chưa nói hết nhưng Tô Lạc Ly đã hiểu ra.
"Ai ngờ Kiêm Mặc lại nguy kịch, cháu gọi xe cứu thương ngay.
Thím, thím mắng cháu, đánh cháu cũng được, đều tại cháu, cháu không nên hẹn cậu ấy!"
Tô Lạc Ly xoa mặt Mục Nhất Hân, "Hân.
Hân, chuyện này không trách cháu được, đó là sự cố, cháu đừng tự trách mình, được không?"
"Nhưng thím ơi, cháu thật sự rất áy náy, cháu không biết phải bù đắp sự áy náy trong lòng như thế nào! Lúc ấy cháu không nên hộ, nếu cậu ấy không nghe thấy tiếng là của cháu thì có lẽ đã.
"
"Hân Hân, cháu nói mấy tên lưu manh đó muốn sỉ nhục cháu, còn cháu cứ hô to mãi?"
"Đúng vậy ạ" Mục Nhất Hân suy nghĩ kỹ lại thì thấy hình như không đúng lắm, "Thím ơi, thím nói vậy làm cháu chợt nhớ ra, nếu bạn họ thật sự muốn làm chuyện xấu thì chẳng phải nên ngăn cản cháu hộ sao?"
"Đúng thế, điều này kỳ lạ quá! Lúc làm chuyện xấu, người ta chỉ làm như bọn họ khi đã đưa cháu đến một nơi cực kỳ hoang vắng, có gào rách cổ họng cũng không ai nghe thấy, nhưng khi đó là ban ngày, bọn cháu lại ở trường học
Mục Nhất Hân bỗng vỗ đùi một cái.
"Thím ơi, thím nói vậy làm cháu nhớ ra rồi!
Bọn họ toàn nói những lời bẩn thỉu nhưng không hề ra tay, còn nói cứ để cháu hộ, hình như đang chờ ai đó, cháu nhớ cháu hộ rất lâu, mãi đến khi Kiếm Mặc tới, bọn họ vẫn chỉ cợt