Hình như dì Phương cũng cảm thấy Tô Lạc Ly và Ôn Khanh Mộ xảy ra chuyện gì đó nên toàn nói bóng nói gió về chuyện này.
"Mợ chủ, dì Phương tôi là người từng trải, mợ hãy nghe lời khuyên của tôi này, mợ đừng chăm chăm vào công việc như thế nữa, thời gian mợ và cậu chủ ở bên nhau không ngắn, bây giờ cũng đã một thời gian kể từ lần trước mơ sảy thai rồi, cũng là thời điểm thích hợp để sinh con.
"
Lời nói của dì Phương lập tức chạm vào chỗ đau của Tô Lạc Ly.
Động tác của cô khựng lại một lát.
"Mợ chủ, thanh niên thời nay như hai người rất chuộng lối sống không con, thu nhập gấp đôi, sống thế giới của hai người, nhưng về lâu dài tình cảm của hai người dù tốt đến mấy cũng sẽ có lúc phai nhạt, lúc này cần một đứa con để điều hòa"
Dì Phương vẫn tự nói một mình.
Tô Lạc Ly tiếp tục nấu cơm, không ngắt lời bà.
"Cô gái hàng xóm nhà chúng ta tự cho rằng bản thân rất tiên phong, một lòng với lối sống không con, thu nhập gấp đôi, sống thế giới của hai người.
Hai năm trước tình cảm của hai vợ chồng gắn bó như keo sơn, họ đi du lịch khắp nơi cùng nhau, nhưng sau đó thì sao, dần dần họ bắt đầu cãi nhau, người nhà đều khuyến họ sinh con.
Mợ đoán xem sau đó thế nào?"
Tô Lạc Ly cười lúng túng nhìn dì Phương.
"Họ sống chết không nghe, luôn tự cho mình là