Tô Lạc Ly phì cười chọc vào trán Ôn Khanh Mộ.
"Trình độ ghen tuông của anh lên một tầm cao mới rồi đấy, đến TV mà anh cũng ghen à? Vậy anh cứ ghen đỏ mắt luôn đi!"
Ôn Khanh Mộ bế bổng Tô Lạc Ly lên, "Chết dưới hoa mẫu đơn làm quỷ cũng phong lưu!"
Ôn Khanh Mộ vừa cười xấu xa vừa bể Tô Lạc Ly vào phòng tắm.
"Này, em tắm rồi mà!"
Tô Lạc Ly mím môi vùi vào trong ngực Ôn
Khanh Mộ không dám ngẩng đầu.
Ôn Khanh Mộ lập tức đổi hướng, bể Tô Lạc Ly đến bên giường, đè lên người cô.
"Anh biết em nghe lời anh mà!"
"Em đi tắm bởi vì buổi chiều đi ngủ, cả người đổ mồ hôi, cho nên mới...!Chứ không phải vì anh đầu" Tô Lạc Ly nói một đằng nghĩ một nẻo quay đầu đi.
"Không phải vì anh à?" Ôn Khanh Mộ vươn
móng vuốt của mình về phía hông Tô Lạc Ly.
"Á...!Anh đừng làm loạn...!Ngứa!"
Tô Lạc Ly lập tức xin tha.
"Có phải vì anh không?"
"Phải phải phải! Vì anh được chưa?"
Ôn Khanh Mộ dán mặt lại gần Tô Lạc Ly, một tay chống người, không đến mức khiến
Tô Lạc Ly cảm thấy áp lực.
"Anh biết ngay em vì anh mà"
"Anh đang ép người ta thì có!"
"Bây giờ em không dỗ dành anh đi, ngày mai em còn muốn dậy