"Anh ghét đeo thứ phá hỏng cảm xúc đó! Anh muốn tiếp xúc trực tiếp với em, có thứ xen giữa không thoải mái.
"
Ôn Khanh Mộ nói với giọng làm nũng, tuy nói thế nhưng anh vẫn kéo ngăn kéo tủ đầu giường ra lấy áo mưa.
Đang lúc anh định xé một cái, Tô Lạc Ly bông giữ tay anh.
"Nếu anh không thích đeo thì sau này em uống thuốc cũng được.
"
"Như vậy sao được? Em quên lần trước.
"
Ôn Khanh Mộ chợt không nói nữa, họ đều không muốn nhắc đến chuyện đã qua, dù sao nó cũng là một vết sẹo.
"Uống thuốc tránh thai không tốt cho cơ thể, dễ dẫn đến vô sinh"
"Dù sao sau này em cũng không cần sinh con, không quan trọng.
"
"Ai nói sau này em không! " Ôn Khanh Mộ muốn nói lại thôi.
"Hů?"
"Không có gì, cho dù không sinh con thì uống thuốc tránh thai cũng không tốt cho cơ thể, không sao, anh chỉ càu nhàu chút thôi"
Đương nhiên Tô Lạc Ly hiểu rõ Ôn Khanh Mộ, con người anh nhìn bề ngoài thì ngông nghênh ngang ngược, nhưng trong tình yêu anh vô cùng dễ thỏa hiệp.
"Hôm nay anh không cần đeo đầu.
"
"Vì sao?"
"Hai ngày trước em