Ảnh đổ à, vinh hạnh vinh hạnh Tất cả mọi người đều không biết xảy ra chuyện gì, đến thư ký thân cận của Ôn Khanh Mộ như Doãn Cẩn cũng cả đầu mờ mịt.
Ánh mắt Ôn Khanh Mộ lướt qua từng ngường, bỗng dừng lại trên người một người đàn ông mặc đồ thể thao.
Anh từ từ nhấc tay lên, chỉ anh ta: “Anh, cởi đồ ra cho tôi: “Hả? Cởi, cởi, cởi đồ?”
Người đàn ông mặc đồ thể thao quả thật không thể hiểu nổi có chuyện gì.
Tất cả mọi người, dường như đều vì Ôn Khanh Mộ đại giá quang lâm, đều mặc vest, duy chỉ có một mình anh †a mặc đồ thể thao.
Anh ta là nhân viên studio, thường ngày đều quay phim, đương nhiên không mặc vest, hôm nay cũng vì Ôn Khanh Mộ đột nhiên muốn đến, nên mới bị tóm lại đây, căn bản không kịp thay quần áo.
Vốn anh ta biết mình mặc đồ thể thao, sợ Ôn Khanh Mộ nhìn thấy sẽ tức giận, vẫn luôn trốn ở phía sau.
Giờ thì hay rồi, trực tiếp bị lôi ra!
“Chủ, chủ tịch Ôn, không phải tôi cố ý đâu, vì tôi phải làm việc ở đây, luôn mặc đồ thể thao, mặc đồ thể thao dễ làm việc… Nếu anh không thích giờ tôi lập tức đi thay!”
Người này bị dọa tới mềm nhữn chân, cả người run lẩy bẩy.
Ai dám chọc giận vị Ôn Khanh Mộ này chứ?
“Tôi bảo anh cởi thì cởi ra, lắm mồm làm gì?”
Vừa nói, Ôn Khanh Mộ vửa cởi bộ vest của mình ra, vứt thẳng lên người anh ta.
Doãn Gẩn liền hiểu ý của Ôn Khanh Mộ.
“Đừng sợ, chủ tịch Ôn muốn đổi quần áo với anh, mau cởi ra, đừng làm chủ tịch Ôn không vui”
“Đổi, đổi quần áo… chủ, chủ tịch Ôn, quần áo tôi bẩn rồi, hay là..”
“Lập tức, ngay bây giờ!” Ôn Khanh Mộ gắt gỏng.
Người này liền bắt đầu cởi quần áo.
Tất cả mọi người đều quay mặt đi, mặc dù đều là đàn ông, nhưng cũng không tiện nhìn chằm chằm Ôn Khanh Mộ thay đồ.
Ôn Khanh Mộ thay sang bộ thể thao màu đen.
Bộ quần áo thể thao màu đen càng tôn lên thân người khỏe đẹp của anh một cách rõ ràng.
Thường ngày quen nhìn anh mặc vest, cho rằng anh mặc vest là đẹp nhất, hiện giờ thấy anh mặc đồ thể thao, đó mới là cực kì đẹp trail Cả người như một cậu trai rạng rỡ!
Ôn Khanh Mộ thay xong quần áo, đang định nhấc chân ra ngoài, liền nhìn Doãn Cẩn một cái.
“Gậu… đừng ra ngoài”
Tô Lạc Ly là người Doãn Cẩn từng tiếp xúc, lúc này, đương nhiên không thể lộ mặt.
Người vừa thay đồ xong kia nhìn Doãn Cẩn: “Thư ký Doãn, quần áo của tôi?”
“Vest của chủ tịch Ôn tặng cho anh, các người nên làm gì thì làm đó đi”
Doãn Cẩn thở dài một hơi, xem ra vẫn là anh đáng thương nhất.
Vốn Tô Lạc Ly chuẩn bị quay lại xem Mục Nhiễm Tranh quay quảng cáo, thế nhưng, không cẩn thận lạc đường…
Trời ơi, cái tật mù đường này của cô…
Biết vậy không chạy lung tung rồi.
Tô Lạc Ly đang cố gắng nhớ lại đường quay lại.
“Chào…”
Bỗng một bóng hình màu đen xuất hiện trước mặt cô, Tô Lạc Ly giật mình.
“A Khanh? Thật sự là anh à?”
Cô vừa rồi chỉ thấy một bóng người vụt qua, không ngờ thật sự là anh.
“Sao, không thể là tôi sao?”
“Không phải, chỉ là thấy anh ở đây nên thấy làm lạ” Tô Lạc Ly cười cười.
Trong lòng cô đã sớm coi người đàn ông này là bạn của mình.
“Sao anh lại ở đây?” Tô Lạc Ly thể hiện rất tò mò.
“À… cái đó, nghe nói hôm nay ở đây có một ngôi sao lớn quay quảng cáo, vừa đẹp tôi có một vị khách là quản lý cấp cao ở đây, nên trà trộn vào”
Tô Lạc Ly sán lại gần Ôn Khanh Mộ.
“Khách của anh vậy mà còn có quản lý cấp cao ở đây?”
“Đương nhiên rồi, khách của tôi trải rộng khắp các ngành nghề!” Ôn Khanh Mộ nói rồi nhướn mày.