Ngoan lâm Sắc mặt Mục Nhiễm Tranh nhịn đến đỏ bừng.
Tô Lạc Ly nhìn hai người này, cảm thấy rất kỳ lạ.
Hồi lâu, Ôn Khanh Mộ mới buông tay ra.
“Lần đầu gặp ngôi sao lớn, quá kích động”
Mục Nhiễm Tranh cố nhịn đau đớn trên tay, gật đầu: “Có thể hiểu được, có thể hiểu được”
Ôn Khanh Mộ quay sang nhìn Tô Lạc Ly: “Lạc Ly, tôi còn có việc, về trước đây, có thời gian lại nói chuyện sau”
“Ừ, được rồi, tạm biệt”
Ôn Khanh Mộ cười xán lạn với Tô Lạc Ly, sau đó nhìn Mục Nhiễm Tranh.
Mục Nhiễm Tranh lập tức hiểu ý.
Ôn Khanh Mộ rời đi.
“Cái đó, Lạc Ly, tôi vào nhà vệ sinh một lát, muốn đi vệ sinh”
Tô Lạc Ly thở dài lắc đầu: “Mèo lười trốn việc, anh mau đi đi!”
Lúc này, Mục Nhiễm Tranh cũng không để ý nổi đến việc đấu khẩu với Tô Lạc Ly nữa, vội vàng đi vào nhà vệ sinh.
Khi anh tới nhà vệ sinh, Ôn Khanh Mộ đang nghiêng người dựa vào tường, trên miệng còn ngậm điếu thuốc.
Bộ quần áo thể thao màu đen trên người với biểu cảm hiện giờ của anh cực kì không hợp.
“Chú… Chú…”
Ôn Khanh Mộ vứt điếu thuốc lên mặt đất, sau đó dùng.
chân giẫm lên.
Mục Nhiễm Tranh thấy cảnh này, sợ đến nhũn cả chân.
“Cháu chưa nói gì hết!”
Nụ cười gian tà nở trên môi Ôn Khanh Mộ.
“Rất tốt”
“Trước mặt Tô Lạc Ly, ngậm chặt miệng cho chú”
“Vâng, vâng”
Cho dù trong đầu Mục Nhiễm Tranh có vô vàn câu hỏi, nhưng anh biết lúc này tuyệt đối không thể hỏi.
Bằng không, sẽ bị giết không tha!
Ôn Khanh Mộ đi tới bên cạnh Mục Nhiễm Tranh, xoa đầu anh.
“Ngoan lắm”
Nói xong, Ôn Khanh Mộ liền ra ngoài.
Mục Nhiễm Tranh coi như thở phào một hơi.
Vì sao anh lại có một người chú đáng sợ thế này chứ?
Ông trời ơi! Ông bất công với tôi quái Điều chỉnh lại cảm xúc của mình, Mục Nhiễm Tranh liền ra ngoài, Tô Lạc Ly đang nghịch điện thoại trong phòng.
chờ của anh.
Mục Nhiễm Tranh kéo một chiếc ghế, ngồi xuống bên cạnh Tô Lạc Ly.
Đôi mát đen sâu thảm nhìn chằm chăm cô.
Tô Lạc Ly duỗi tay, khua khua trước mặt anh.
“Chuyện gì thế?”
“Tô Lạc Ly! Cô có chuyện giấu tôi!”
“Nói thừa! Tôi không có gì giấu anh, thế mới lạ đó!”
Mục Nhiễm Tranh há miệng, nhưng lại nghẹn họng không nói thành lời.
“Người đàn ông vừa rồi là thế nào?”
“À, anh nói A Khanh hả? Là bạn của tôi, không phải tôi nói với anh rồi sao?”
“Sao lại quen?”
Dáng vẻ này của Mục Nhiễm Tranh là muốn hỏi đến cùng.
“Quán bar”
“Quán bar? Quá trình?”
Tô Lạc Ly duỗi tay vỗ ngực Mục Nhiễm Tranh: “Anh điều tra hộ khẩu à? Tra hỏi đến cùng!”
Quanh cô gần đây làm sao thế, người này người kia đều hóng hớt như vậy?
“Cô mau kể cho tôi xem hai người quen biết thế nào?”
“Tôi quen một người bạn không được sao? Tôi nói cho.
anh biết, công việc của A Khanh khá đặc biệt, tốt nhất anh đừng có hỏi đến cùng”
Chủ tịch kiêm người sáng lập của Dark Region, công việc quả thật đặc biệt.
Chẳng qua, Mục Nhiễm Thanh cảm thấy vừa rồi chú anh mặc bộ đồ thể thao màu đen kia, rõ ràng là để đánh lừa Tô Lạc Ly, cô tuyệt đối không biết thân phận thực sự của chú ấy.
“Công việc gì?”
Tô Lạc Ly suy nghĩ một lúc: “Được rồi, được rồi, nói cho anh biết, A Khanh là trai bao, trai bao, anh biết không?”
Sắc mặt Mục Nhiễm Tranh bỗng chốc liền thay đổi.
Trai bao?
Chú của anh mỗi phút đều kiếm được vài tỉ, còn cần bán sắc kiếm tiền sao?
Cho dù thật sự cần bán sắc, đoán rằng cũng không có ai bao nuôi nổi!
Tô Lạc Ly ơi Tô Lạc Ly, lời như này mà cô cũng tin đượ!
c “Nếu có cơ hội gặp mặt, anh nhất định đừng nhắc đến chuyện này, người ta cũng có lòng tự trọng đó.”
Tô Lạc Ly vỗ vai Mục Nhiễm Tranh.
“Đúng rồi, chú anh đâu? Không phải chú ấy đến sao?”
“Hình như có chuyện đi rồi”
Cô quen