Chương 815
Mặc dù buổi tối hôm nay là để nghỉ ngơi dưỡng sức, nhưng không ai chợp mắt nổi.
Hơn một tháng lặn lội, cuối cùng thì cũng đến bước cuối cùng rồi, đêm nay chính là đêm mà mọi người cảm thấy khẩn trương nhất.
Khi mặt trời vừa ló rạng, cả ba người không hẹn mà cùng tỉnh giấc, ăn lót dạ rồi đi vào trong khu mộ.
“Lạc Ly, em đợi ở đây đi, để hai bọn anh đi vào là được rồi, trong khu mộ này có rất nhiều bẫy, nói khó nghe thì hai bọn anh còn chẳng thể lo nổi cho bản thân ấy chứ. Với cả, trong này sẽ có rất nhiều thi thể.”
Nghe như vậy, Tô Lạc Ly sợ đến mức toát cả mồ hôi.
“Làm gì mà phải nói khủng bố như thế? Anh làm cô ấy sợ rồi!” Ôn Khanh Mộ vội vàng ôm lấy Tô Lạc Ly vào lòng, bảo vệ vợ.
Giản Ngọc cũng cảm thấy rất bất đắc dĩ, không nói quá lên như vậy thì liệu Tô Lạc Ly có chịu nghe lời không?
“Ly Ly, em ở bên ngoài đợi bọn anh đi, bọn anh sẽ quay lại rất nhanh, bên trong đó có rất nhiều thứ kinh khủng, nhỡ chẳng may dọa đến em thì sao?”
“Vượt qua bảy bảy bốn chín kiếp nạn rồi, còn có chút nữa thôi là sẽ đạt được mục đích, vậy mà anh lại bảo em chờ ở bên ngoài? Chẳng lẽ em lại sợ mấy bộ xương trắng chắc? Mau đi vào đi không muộn.”
Tô Lạc Ly đi về phía trước một bước.
Hai người đàn ông đều không thể cản cô lại, nên cuối cùng họ đành phải đi theo, bảo vệ cô ở phía sau mình.
Giản Ngọc không nói dối, có vẻ như khu đại mộ này đã từng bị nhòm ngó bởi rất nhiều kẻ trộm mộ, dù sao thì ở đây cũng không có ai nên tất cả mọi người đều muốn chiếm lấy kho báu ở nơi này.
Nhưng vì chỗ này có rất nhiều bẫy nên có rất nhiều người đã thiệt mạng ở đây
Trên đường đi, xương trắng như tuyết.
Nhưng chẳng hiểu sao ba người lại đi
Vậy nên ba người đã rất may mắn đi một mạch đến bên hồ ở trong khu mộ.
Chẳng ai ngờ rằng trong bóng tối ở nơi này lại còn có một nơi đẹp như vậy.
Mặt hồ gần như trong suốt, lăn tăn gợn sóng, xung quanh còn có những bụi cỏ rất dài, mà bên trên mặt hồ còn có một làn khói mỏng, nhìn vào thì nơi này giống như là suối nước nóng vậy.
“Có phải là tôi chỉ cần nhảy xuống là xong rồi không?” Ôn Khanh Mộ quay đầu lại nhìn Giản Ngọc.
“Cậu xuống thử đi.”
Dù sao thì khi đó Giản Ngọc cũng còn rất nhỏ, anh ta cũng không chắc là mình đã nhớ đúng.
“Đợi chút!” Tô Lạc Ly dùng hai tay kéo tay Ôn Khanh Mộ lại.
Lần đầu tiên nhìn xuống hồ thì cô cảm thấy phong cảnh ở đây rất đẹp, nhưng nhìn lại lần hai cô lại cảm thấy nơi này rất âm trầm, rất đáng sợ.
Một nơi âm u dưới lòng đất sao lại có một cái hồ như thế này chứ, thật sự rất kỳ lạ.
Mà những thứ nhìn vào có vẻ đẹp như vậy thì lại thường rất nguy hiểm.
“Hồ nước này sâu lắm không? Ở sâu trong lòng đất như vậy rồi mà vẫn có hồ nước nghe lạ quá. Liệu trong hồ nước này có quái vật gì không? Em thấy hơi sợ.”
Nhìn vào ánh mắt của Tô Lạc Ly cũng đủ để thấy sự hoảng sợ và lo lắng của cô.
“Ly Ly, em ở yên trên bờ chờ anh đi, không sao cả. Nếu có quái vật gì thì anh sẽ lập tức chạy lên, bây giờ anh vẫn chưa phải là người bình thường, vẫn còn sức mạnh.”