Chương 816
Ôn Khanh Mộ vội vàng an ủi Tô Lạc Ly, sau đó sờ vào bụng cô.
“Anh cả, không có việc gì thật chứ?”
Giản Ngọc lấy súng ra, nạp đạn, lên nòng, sau đó kiểm tra lại con dao của mình.
“Em yên tâm đi, nếu có nguy hiểm gì thì anh sẽ giúp cậu ấy.”
“Ai mượn anh giúp chứ!” Ôn Khanh Mộ vẫn quen cãi lại Giản Ngọc, ai bảo anh ta là anh trai của anh chứ.
“Cậu nên cảnh giác thì hơn, nếu có gì kỳ lạ thì cứ gọi tôi.”
Ôn Khanh Mộ sờ đầu Tô Lạc Ly sau đó hôn nhẹ lên trán cô một cái:
“Đợi anh.”
Nói xong, anh tung người nhảy lên, bay thẳng vào hồ nước.
Tô Lạc Ly chắp tay trước ngực, bắt đầu cầu nguyện.
Ôn Khanh Mộ từ từ đi về phía sâu nhất của hồ nước.
“Cũng khá nóng đấy, cảm giác như đang ngâm ở suối nước nóng thôi!” Ôn Khanh Mộ quay đầu lại cười với Tô Lạc Ly.
Tô Lạc Ly thì lại cảm thấy mắt mình càng ngày càng mờ dần, không rõ là do sương mù hay do thứ gì khác nữa.
Cô dụi dụi mắt, bỗng nhiên hồ nước trước mắt cô đổi màu, đổi sang màu xanh ngắt giống bầu trời vậy.
Ôn Khanh Mộ đến chỗ sâu nhất của hồ nước, không hiểu là anh đã bị cái gì cắn phải, anh giãy mạnh người.
“Chồng ơi! Mau quay lại đây! Đừng đi về phía trước nữa.”
Giản Ngọc phản ứng rất nhanh, anh ta nhanh chóng rút súng ra, bắn hai phát
Tiếng súng quanh quẩn trong khu mộ.
“Chồng ơi, đừng mà!”
Hồ nước bỗng chuyển sang màu đỏ, đỏ như màu máu tươi vậy.
Tô Lạc Ly cảm giác như người mình vừa bị đông cứng lại, không thể động đậy được, dù cô có hét to đến mấy thì Giản Ngọc và Ôn Khanh Mộ cũng không nghe thấy gì cả.
“Đừng như vậy mà, mau quay lại đây!”
Tô Lạc Ly cứ vậy trơ mắt ra nhìn Ôn Khanh Mộ từ từ chìm xuống dưới đáy hồ, Giản Ngọc cũng chạy đến, định túm lấy tay Ôn Khanh Mộ, nhưng rồi anh ta cũng bị kéo xuống dưới mặt nước theo.
Vậy là cô chỉ có thể trơ mắt ra nhìn hai người họ biến mất ngay trước mắt mình.
Tô Lạc Ly ngã phịch xuống đất, ngất đi.
Bầu không khí trong phòng cực kỳ yên tĩnh, gần như không thể nghe thấy bất kỳ tiếng động nào ngoài tiếng thở yếu ớt của người đang nằm trên giường.
Tô Lạc Ly từ từ mở mắt ra, tất cả những chuyện mới xảy ra giống như một giấc mơ vậy.
Mọi thứ trước mặt đều rất quen thuộc với cô, nhưng những hình ảnh trong đầu cô vẫn khiến cô hoảng sợ, cô ngồi phắt dậy.
“Mợ chủ, mợ tỉnh rồi ạ?”
Vào khoảnh khắc nhìn thấy Lê Hoa, Tô Lạc Ly lại càng cảm thấy bối rối hơn.
“Lê Hoa?”