Chương 953
Lúc đó quả thực là Tô Nhược Vân muốn làm nổi bật bản thân mà bảo biên kịch sửa kịch bản.
“Hình như ông Hứa rất hiểu về nhảy cổ động?”
“Cháu gái của tôi chính là vận động viên nhảy cổ động.” Nói đến đây, ánh mắt ông Hứa bỗng trở nên buồn bã.
Tô Lạc Ly lờ mờ cảm thấy bên trong có chuyện gì đó.
“Bây giờ nhảy cổ động nổi hơn trước đây rất nhiều, các cô gái nhảy cổ động cũng rất giỏi, là một sự lựa chọn không tồi.”
“Cháu gái của tôi rất thích nhảy cổ động, từ buổi học đầu tiên là đã thích rồi, chỉ tiếc là trong một lần tai nạn xe con bé bị thương ở chân thành tật, không thể nhảy được nữa.”
Tô Lạc Ly chỉ cảm thấy trải nghiệm này như đã từng quen, trước đây cô cũng bị thương vì một vụ tai nạn xe, cho đến bây giờ cô cũng không thể nhảy như trước đây được nữa.
“Mọi người trong nhà chúng tôi đều cảm thấy không thể nhảy nữa thì thôi, có thể đi đứng bình thường là tốt rồi, nhưng không ai nhờ đây là cú sốc lớn đối với con bé, tuổi còn nhỏ nhưng con bé đã chọn tự tử.”
Nói đến đây, Tô Lạc Ly cảm thấy bàng hoàng hơn, chắc chắn là cô gái trẻ đó rất thích nhảy cổ động.
Ông Hứa không cầm được nước mắt.
“Cho nên ông quyết định remake bộ điện ảnh này?”
“Đúng vậy, tôi quay bộ điện ảnh này là vì con bé, hi vọng con bé trên trời có thể nhìn thấy.”
“Ông Hứa, ông yên tâm đi, tôi nhất định sẽ diễn thật tốt. Thực ra tôi cũng từng là một vận động viên nhảy cổ động, cũng vì một vụ tai nạn mà không thể nhảy được nữa.”
“Cô gái, cô cũng đừng vì chuyện này mà quá áp lực. Tôi không muốn đặt nặng phần tình cảm này lên người khác, nếu khiến cô thấy áp lực thì tôi sẽ có cảm giác tội lỗi.”
“Tôi không hề áp lực mà cảm thấy rất có động lực, càng thấy
Ông Hứa nhìn Tô Lạc Ly với ánh mắt đầy kỳ vọng: “Vậy chúng ta cùng nhau cố gắng.”
Tô Lạc Ly bắt đầu những ngày chạy ngược xuôi giữa hai đoàn phim, mỗi sáng vẫn phải vắt sữa đúng giờ, nhưng vì bé cưng đã bắt đầu ăn dặm nên cô cũng không cần phải vất vả như vậy nữa.
Đồng thời, Tô Nhược Vân chính thức đảm nhiệm chức tổng giám đốc của công ty rượu Tô Ký.
Tô Khôn nắm ba mươi tư phần trăm cổ phần đảm nhiệm chức chủ tịch hội đồng quản trị, Tô Nhược Vân nắm hai mươi chín phần trăm cổ phần giữ chức tổng giám đốc. Vốn dĩ trong tay cô ta không có nhiều cổ phần đến thế, là Tô Khôn đã chuyển nhượng cho cô ta.
Nhưng Lâm Thanh Phượng lại phê bình úp mở về chuyện này.
“Nhà mẹ đẻ con cũng thật là, biết rõ là con mang thai mà còn để con giữ chức tổng giám đốc gì đó!” Tất nhiên Lâm Thanh Phượng nghĩ cho cháu của bà ta.
“Mẹ, con đảm nhiệm chức tổng giám đốc, chỉ là một chức vụ nhàn hạ thôi, thực tế thì vẫn là bố con quản lý công việc. Bố con chuyển một số cổ phần sang cho con để con giữ chức này cũng là muốn con có chỗ đứng trong công ty thôi.”
“Bố con lại cho con cổ phần?” Lâm Thanh Phượng bắt đầu đắm chìm trong mơ tưởng.
“Vâng ạ, bố con thấy con mang thai, thay vì nói cho con cổ phần này thì chi bằng nói cho bé cưng trong bụng con thì đúng hơn. Em trai con vẫn chưa kết hôn, hai ông bà ở nhà đã mong ngóng bế cháu ngoại lâu lắm rồi, nghe nói con mang thai thì bố con rất vui, vung bút một cái là chuyển cổ phần sang tên con.”
Công ty rượu Tô Ký không như trước đây, cổ phần của bọn họ cũng rất có giá trị.