Chương 954
Có ai mà chê tiền trong tay mình nhiều quá đâu?
Lần trước Quốc tế Nghệ Tân gặp khủng hoảng cũng là Tô Nhược Vân bảo nhà mẹ đẻ rót vốn đầu tư giải quyết giúp.
Bây giờ Tô Nhược Vân nắm giữ nhiều cổ phần như vậy thì cũng là một lớp bảo vệ cho Quốc tế Nghệ Tân.
“Nhà thông gia làm việc đúng là hào phóng. Nhưng Vân Vân này, mẹ phải nhắc nhở con, bé cưng trong bụng quan trọng, con đừng có bận rộn làm mình mệt mỏi.”
Thái độ của Lâm Thanh Phượng với Tô Nhược Vân lại quay ngoắt một trăm tám mươi độ.
Tô Nhược Vân đã nhìn thấy bộ mặt này của bà ta rồi nên không còn thấy lạ nữa.
“Mẹ yên tâm, con sẽ chú ý.”
Có công ty rượu Tô Ký bảo vệ, Tô Nhược Vân cũng có thể ngẩng cao đầu ở nhà Mộ Dung rồi.
Cổ phần nhiều như vậy, cô ta lại được hưởng thêm lợi nhuận. Mặc dù không có thù lao quảng cáo nhưng lợi nhuận cũng sẽ làm cho túi của cô ta rủng rỉnh.
Như vậy thì cô ta có thể tiếp tục đối phó với Tô Lạc Ly rồi.
Lúc bận rộn thì luôn cảm thấy thời gian trôi qua rất nhanh.
Thoắt cái đã hơn hai tháng trôi qua.
‘Ma Tước niết bàn’ đóng máy, ‘Trinh Hậu truyện’ cũng đóng máy.
Tô Lạc Ly như trút được gánh nặng, cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi.
Hai tháng này cô hầu như không về nhà, có lúc nửa đêm nhớ con đến nỗi không thể nào ngủ được.
May mà bây giờ thông tin liên lạc phát triển, cô có thể video call với bé cưng.
Quay xong cảnh cuối ở Diêm Thành, Tô Lạc
Quay xong phim cũng đã tám giờ tối, mọi người đều khuyên cô sáng mai hẵng về, nhưng cô vô cùng nhớ con trai nên vừa quay xong đã chuẩn bị rời đi.
Thu dọn xong đồ đạc, Tô Lạc Ly chuẩn bị ngồi xe về nhà, bây giờ cô chỉ nóng lòng muốn về nhà.
Vừa ra khỏi khách sạn, một bóng dáng quen thuộc đứng dưới ánh đèn đường vàng ấm áp.
So với lần trước gặp nhau thì anh ta trông sa sút hơn, hốc mắt trũng sâu, trông già đi rất nhiều.
“Ly Ly, chúng ta có thể đi dạo nói chuyện không?”
Vì chuyện lần trước nên Tô Lạc Ly không muốn dính dáng nhiều đến anh ta.
“Có gì anh nói ở đây đi, tôi còn đang vội về nhà nữa.”
“Tôi ở đây đợi em tròn năm tiếng rồi.”
Đã vào hè rồi, trời nóng bức, nhưng anh ta lại ở đây đợi năm tiếng.
Tô Lạc Ly vẫn mềm lòng, cuối cùng lựa chọn thỏa hiệp.
Hai người đến một tiệm cà phê gần khách sạn.
“Có gì anh nói nhanh đi, tôi đang vội.” Thái độ của Tô Lạc Ly luôn lạnh lùng như vậy.
“Xin lỗi.”
“Có gì mà phải xin lỗi?”
“Vốn dĩ tôi muốn ly hôn với Tô Nhược Vân, tôi muốn ở bên em lần nữa. Tôi biết em hận tôi, nhưng tôi tin là em vẫn có tình cảm với tôi, tôi tin chúng ta có thể quay lại trước đây, ai ngờ…”