Sau khi Châu Vũ kể xong câu chuyện người đẹp ngủ trong rừng, lập tức hối thúc Hắc Ảnh mau mau kể lại cho cô ấy nghe.
Đôi lông mày ưa nhìn của anh ta nhíu lại thật chặt, cả khuôn mặt tối sầm lại như đáy nồi, có cảm giác như bị ép bắt vịt trên nóc nhà.
“Không thể… đổi thành cái khác sao?”
Nếu như là hát, anh ta còn có thể khoe giọng được một chút, dù sao thì anh ta cũng nhận được sự giáo dục cao cấp.
Nhưng mà, loại kỹ thuật dỗ dành trẻ con thế này, anh ta thật sự không làm được.
“Nếu anh không kể, em sẽ giận thật đấy.”
Cô ấy cố tình quay người lại, quấn chặt người trong chăn bông không thèm để ý đến anh ta.
Anh ta không hề động đậy, chính vào lúc cô ấy nghĩ rằng có khi nào anh ta đã ngủ rồi không, cuối cùng người đàn ông cũng nhúc nhích.
Xoay người, bàn tay to dày nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo xinh xắn của cô ấy.
“Ngày xửa ngày xưa...!có một nàng công chúa, lúc vừa ra đời cha của nàng...”
“Sao lại là cha? Phải gọi là phụ vương!”
“Được rồi được rồi, quốc vương mời một đám tiên nữ.”
“Không… pháp sư!”
“Mời các pháp sư, nhưng không có mời một người có danh tiếng rất xấu.
Làm cho mụ pháp sư đó oán hận trong lòng, sau đó còn dám đến nguyền rủa công chúa.
Vào năm nàng mười tám tuổi, sẽ bị con thoi đâm phải, chìm vào giấc ngủ, chỉ có nụ hôn tình yêu đích thực từ hoàng tử mới có thể đánh thức nàng.
Sau đó công chúa thực sự chìm vào giấc ngủ, trăm năm sau có một chàng hoàng tử xuất hiện, hôn nàng một cái, công chúa tỉnh dậy, hai người trải qua cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn.”
“Hết rồi à?”
Sau khi Hắc Ảnh kể xong, Châu Vũ liền cảm thấy khó hiểu.
Câu chuyện cô kể tận hai mươi phút, làm sao đến lượt anh lại có thể rút ngắn thành một phút vậy?
Những từ ngữ trau chuốt đẹp đẽ đi đâu rồi?
Vẻ đẹp người gặp người yêu của công chúa và hoàng tử sao không thấy miêu tả?
Còn cả xây dựng tâm lý của mụ phù thủy độc ác kia nữa?
“Cách tóm tắt khi sử dụng ngôn ngữ, không hiểu à?”
Người đàn ông vô cùng nghiêm túc nói.
“Ha ha? Anh nói bớt nói xén thì đã đành, vậy mà còn ăn nói ngang ngược như vậy! Vậy em hỏi anh, nếu như em là nàng công chúa kia, anh có biến thành hoàng tử đến đánh thức em không?”
“Em không phải là người đẹp ngủ trong rừng, tôi cũng không phải là hoàng tử.”
“Giả dụ!”
“Thế giới của tôi không có giả dụ, chỉ có kết quả!”
“Anh…”
Châu Vũ bị anh chọc giận đến cứng người, quả là kẻ khô khan không biết lãng mạn, giả dụ một lần thì chết sao.
Cô ấy tức giận đến phồng mang trợn má, quay đầu không thèm nhìn anh ta.
Hắc Ảnh có hơi bất lực nói: “Chuyện cổ tích đều là giả dối hết, cũng chỉ để lừa dối những cô gái ngây thơ như em thôi.”
“Cho nên em mới bị anh lừa đến thảm thương!” Châu Vũ dịu giọng đi: “Hắc Ảnh, em rất muốn biết, lúc trước khi anh đóng giả làm Dương Việt để lừa dối em, anh đối với em… thật sự chỉ là gặp dịp thì chơi, hay là… có một chút chút động lòng nào không?”
“Anh….
anh quen biết em lâu như vậy, đã từng thích em bao giờ chưa? Cho dù chỉ trong chốc lát thôi cũng được?”
Lúc trước khi cô ấy xem phim ảnh, đều thấy nữ chính đều rất cố chấp tra hỏi câu này.
Yêu chính là yêu, không yêu chính là không yêu, trong chốc lát vốn dĩ chỉ là giả thôi.
Lúc đó cô ấy còn khịt mũi chế nhạo, nhưng bây giờ cô ấy thực sự rất muốn biết rốt cuộc trong lòng Hắc Ảnh cô ấy có vị trí như thế nào.
Dù chỉ trong chốc lát, cũng đã tốt lắm rồi!
Hắc Ảnh bị câu hỏi này điểm trúng huyệt, bởi vì vẻ mặt của cô ấy đột nhiên trở nên vừa nghiêm túc vừa trông chờ, gương mặt chỉ lớn chừng một bàn tay hiện rõ bi thương không thể nào miêu tả hết được.
Cô ấy… đang buồn.
Trong đôi mắt lấp lánh như lưu ly, bi thương không không thể khống chế lan ra.
Rung động…
Vì sao lại rung động?
Trái tim của anh ta đã sớm rơi xuống biển sâu, đóng băng như sắt đá.
Ngoại trừ hơi thở, đã không còn nhịp đập vì bất cứ điều gì nữa.
Anh ta là một con rối, một con rối thì không cóủ tư cách để có cảm xúc của chính mình.
Ngay cả tình cảm cũng là thứ xa xỉ, anh ta là một cái bóng, vĩnh viễn đi đằng sau cuộc đời của người khác, sống dưới cái bóng của người khác, thậm chí không dám dễ dàng phơi bày tính cách và tình cảm thật của mình dưới ánh mặt trời.
Đi đến miền bắc xa xôi này, không có ai biết Cố Thành Trung của Đà Nẵng, anh ta mới dám sống thật với chính mình vài ngày.
Anh ta hèn mọn đáng thương như vậy, hỏi anh ta về chuyện tình cảm, không cảm thấy quá buồn cười sao?
“Châu Vũ, tôi không có tim.”
“Không có tim...!ý anh là gì?”
Cô ấy chưa từng nghe câu trả lời như vậy bao giờ, mỗi một chữ đều rất xa lạ.
Đôi mắt cô ấy lấp lánh, giọng nói run rẩy.
Hắc Ảnh nhìn cô ấy chằm chằm không chớp mắt, nơi đáy mắt hiện lên một màn đen kịt.
“Tôi có thể ngủ với em, nhưng tôi không