Cuối cùng, anh ta chỉ mím môi không nói lời nào, bởi vì...!cổ họng anh ta đau như bị xé rách, đau đến nóng rát, căn bản không thốt ra được lời nào.
Châu Vũ đợi hồi lâu không nhận được câu trả lời của anh ta, trái tim như rơi vào trong hầm băng lạnh buốt.
Cô ấy run rẩy thu tay lại, không dám ngẩng đầu nhìn vào mắt anh ta nữa.
Sợ nhìn thấy sự tàn nhẫn trong đáy mắt anh ta, sợ nhìn thấy sự tuyệt vọng của chính mình trong đôi mắt anh ta.
Chính vào giây phút cô lui người ta, người đàn ông đột nhiên bắt lấy cằm cô, buộc cô phải ngẩng đầu lên.
Đôi môi nóng rẫy đè ép xuống, không cho cô ấy bất cứ cơ hội phản kháng nào, bá đạo chiếm giữ.
Cô vốn định vùng vẫy chống lại, nhưng nghĩ thấy thời gian của mình không còn nhiều nữa, có thể tùy hứng được mấy lần?
Dứt khoát, tiếp tục tùy hứng đi!
Châu Vũ mệt mỏi, lại thêm tác dụng của thuốc, đầu váng mắt hoa quay cuồng, cuối cùng ngủ thiếp đi trong vòng tay anh ta.
Mãi hơn mười giờ ngày hôm sau mới tỉnh dậy.
Vốn dĩ hôm nay cô ấy định đi ngắm cảnh, nhưng rõ ràng cảm thấy thân thể của mình yếu ớt mệt mỏi, ý thức hỗn loạn, không nhấc xốc tinh thần lên được.
Cứ tưởng phải vài ngày nữa mới phát tác, không ngờ lại xảy đến nhanh như vậy.
“Hôm nay không đi chơi à?”
Cô ấy luôn ồn ào, từ bao giờ lại trầm lặng ngoan ngoãn như thế này.
Châu Vũ ép mình vực dậy tinh thần: “Không đi chơi nữa, chạy bên ngoài mấy ngày liên tục, mệt quá rồi, hôm nay… hôm nay chúng ta nặn người tuyết đi.”
“Nặn người tuyết?”
Hắc Ảnh nhíu chặt chân mày.
“Đừng nói cái này mà anh cũng chưa từng chơi chứ? Rốt cuộc anh có tuổi thơ không vậy.”
“Không có.”
Anh ta không ngần ngại nói thẳng, ngược lại khiến Châu Vũ không biết nên tiếp tục câu chuyện như thế nào.
“Bỏ đi bỏ đi, không nhắc đến chuyện lúc trước của anh nữa, chắc chắn là không vui.
Không cần biết lúc trước anh là người như thế nào, nhưng mà bây giờ anh ở bên cạnh em, em sẽ làm cho anh vui vẻ, dù sao… em cũng là cô giáo của anh mà.
Nếu như yêu đương mà không vui, thì cần gì yêu đương nữa chứ? Hai người hành hạ dày vò lẫn nhau sao? Còn lâu em mới thèm!”
“Đi thôi, em dẫn anh đi nặn người tuyết, nặn cao như người thật vậy, rất có cảm giác thành tựu đấy!”
Tinh thần của cô ấy khá hơn đôi chút, kéo anh ta xuống lầu ăn sáng rồi ra ngoài.
Châu Vũ dạy anh ta nặn tuyết, sau đó xếp từng khối từng khối lại với nhau.
Bên cạnh cũng có người đã nặn xong rồi, trên mũi còn gắn thêm một củ cà rốt, không cũng ra dáng lắm.
Hắc Ảnh không hiểu chơi cái này có gì vui đâu, xếp hai quả cầu tuyết lại với nhau.
Nhưng mà, thấy cô ấy chơi vui như vậy, anh ta dường như cảm thấy lãng phí thời gian cũng là một việc rất có ý nghĩa.
Cô ấy thích là được rồi.
Cho dù anh ta cảm thấy chuyện này rất trẻ con, rất lãng phí thời gian, nhưng vậy thì sao chứ?
Cô ấy cười là được rồi, tất cả đều rất xứng đáng.
Chẳng mấy chốc đã nặn thành người tuyết, Châu Vũ đưa điện thoại di động cho anh ta nói: “Nhanh lên, chụp ảnh cho em!”
Hắc Ảnh ngoan ngoãn ấn nút chụp, cô ấy cực kỳ phấn khích kiểm tra kết quả, cuối cùng mặt đen lại ngay lập tức.
Anh ta không dùng app chỉnh hình để chụp ảnh đã đành, ngay cả canh góc chụp cũng không biết nốt.
Cô ấy chỉ chiếm một góc nhỏ xíu ở góc dưới cùng bên phải, phần còn lại đều là tuyết và bầu trời!
Anh chàng này rốt cuộc có biết chụp ảnh hay không đây!
Châu Vũ dạy anh ta cách chụp ảnh cho con gái, dạy anh ta cách làm sao để chỉnh sửa, làm sao để dùng app.
“Đây chính là tôn trọng tối thiểu dành cho người chụp ảnh!”
“Tuổi em cũng không lớn lắm, sao mà lắm lý lẽ như vậy?”
“Vậy thì là do anh không căn bản không hiểu con gái, anh và Cố Thành Trung là anh em, sao không giống nhau chút nào cả vậy.
Anh nhìn người ta xem, được dạy dỗ tốt như vậy, còn anh giống hệt đầu lừa ấy, vừa bảo thủ vừa cứng đầu.”
“Đừng so sánh tôi với Cố Thành Trung, hắn không xứng.”
Sắc mặt Hắc Ảnh lập tức sa sầm xuống, cực kỳ nhạy cảm đối với cái tên kia.
“Sao anh lại ghét anh ấy đến như vậy?” Cô ấy vẫn chưa hỏi nguyên nhân.
“Nếu như năm đó, người bị đưa đi là hắn ta, tôi cũng sẽ không biến thành như thế này.”
“Anh nói thế này là logic gì vậy? Đưa anh ấy đi, vậy chẳng phải anh ấy chính là anh bây giờ sao? Có gì khác nhau chứ? Hơn nữa, cũng không phải anh ấy hại anh thành như vậy, căn bản là vì trong lòng anh cảm thấy bất công, anh muốn có một người gánh vác sự bất bình của anh.
Có khác gì thoái thác tội lỗi chứ.”
Vừa dứt lời, cô ấy vội vàng bịt chặt miệng của mình.
HÌnh như cô ấy nói nhiều quá rồi.
Sắc mặt Hắc