Không đợi Phó Thanh Viên ngăn cản, Diệu Miêu trực tiếp nắm lấy góc áo của cô bé, kéo cô bé ra khỏi Phó Thanh Viên.
"Không thấy anh ấy còn đang bị thương sao? Phía sau lưng có vết thương to lắm đấy, em cứ xông vào như thế, anh ấy đập vào ghế thì đau lắm."
Diệu Miêu cũng không ngại đối phương còn nhỏ tuổi, không nể tình mà trách mắng.
Cô bé nghe thấy vậy thì nhìn Phó Thanh Viên một cách đáng thương.
"Xin lỗi anh, em nhìn thấy anh thì kích động quá..."
Phó Thanh Viên chỉ cười, xoa xoa mái tóc của cô bé.
Cô bé đã thay một bộ quần áo sạch sẽ, đầu tóc được chải gọn gàng, gương mặt trắng trẻo hơn rất nhiều.
Đúng là một đứa bé xinh đẹp, có tiềm năng, đổi một gia đình khác nhất định sẽ có một hoàn cảnh khác.
"Sao em lại đến đây?"
"Anh, em sắp phải rời khỏi Đà Nẵng, em sợ sau này không được gặp lại anh nữa, vậy nên đến đây để nói lời tạm biệt với anh.
Đây là tiền trong túi anh, em trả lại cho anh, em trộm đồ là em không đúng, sau này em sẽ thay đổi.
Nhưng...!Nhưng số tiền này em có thể giữ lại không, em muốn giữ lại làm kỷ niệm."
"Không cần trả cho anh, Diệu Miêu đã dạy anh, đã tặng đồ cho người khác thì không được đòi lại."
"Tên ngốc, trước khác nay khác, cậu đòi lại cả ví tiền cho tôi!"
Diệu Miêu nhỏ giọng nói thầm, bàn tay hung hăng bóc vỏ quýt.
"Miêu Miêu, cậu đang nói gì vậy?"
Phó Thanh Viên nhìn cô ấy, ánh mắt vẫn chân thành và nhiệt tình như trước.
Cậu ta ngồi dưới ánh nắng, gương mặt dịu dàng, đúng là một thiếu niên khôi ngô tuấn tú.
Tuổi vẫn chưa qua hai mươi, bộ dạng đường đường chính chính, nếu như không phải là một tên ngốc, chỉ sợ có không ít người đẹp lại gần để nịnh bợ rồi.
Diệu Miêu vẫy tay, tỏ ra không có việc gì.
Phó Thanh Viên mím môi, không nói gì nữa.
Cậu ta không lấy tiền, đưa cho cô bé.
"Anh, anh tên là gì vậy?"
"Phó Thanh Viên."
Cậu ta nói tên của mình.
Diệu Miêu nghe vậy, tim cô ấy đập lộp bộp.
Phó Thanh Viên...
Cái tên này là do Phó Minh Nam đặt, trước đây cô ấy không hiểu cái tên này nghĩa là gì, căn bản cũng không quan tâm, huống hồ từ trước đến giờ Phó Thanh Viên đều không nói.
Bây giờ nghĩ lại mới hiểu ra ý nghĩa của cái tên này.
Cô ấy ngây ra nhìn cậu ta, khóe miệng Phó Thanh Viên đang cong lên, nụ cười như gió xuân tháng ba, làm lòng người ấm áp.
Bối cảnh của cậu ta đã vỡ nát như vậy rồi, thế nhưng tấm lòng vẫn dịu dàng như lúc đầu.
Rốt cuộc cậu ta đã làm thế nào mới có thể giữ được cái tâm ban đầu như thế này, trở thành một người ấm áp, đối xử tử tế với người khác?
"Anh Phó Thanh Viên, trước đây em tên là Lý Thái Nghiên, bố mẹ mới đặt tên mới cho em là Dư Hân.
Anh cứ gọi em là em Hân được rồi.
Sau này em lớn sẽ trở lại Đà Nẵng, làm vợ anh có được không?"
"Vợ...!Vợ là cái gì cơ?"
"Vợ?"
Vấn đề này cũng làm cô bé ngây ra.
Cô bé gãi đầu, nói: "Chính là người ở cùng anh, ăn cơm cùng anh, chơi cùng anh."
"Hả? Đấy chính là vợ sao? Vậy thì anh có rồi!"
"Ai vậy?"
Cô bé vô cùng thất vọng hỏi.
"Cô ấy đó."
Phó Thanh Viên bình thản chỉ sang Diệu Miêu ở bên cạnh, Diệu Miêu đang ngồi ăn quýt, nghe được lời này thì kinh ngạc đến nỗi quýt cũng rơi xuống đất.
Vợ...!Định nghĩa của vợ là như vậy sao?
Còn phải ngủ cùng, làm chuyện xấu hổ cùng nhau nữa!
"Vậy...!Vậy được rồi...!Vậy thì chị ơi, chị làm vợ anh ấy, em làm em gái của anh là được rồi.
Nếu như chị không làm nữa, chị nói với em, em sẽ làm vợ của anh."
"Chị làm chứ, ai nói chị không làm, chị làm vợ."
Diệu Miêu vội vàng nói.
Mới tý tuổi học gì không học, lấy học kiểu lấy thân báo đáp như ở trong phim!
Cô bé nghe thấy câu này, vẻ mặt vô cùng thất vọng.
"Được rồi được rồi, em cũng cảm ơn rồi, phải quay về rồi, chú cảnh sát đang đợi kìa!"
Diệu Miêu không nhẫn nại được mà giục cô bé, cô bé cứ đi được ba bước lại quay đầu lại, cả mặt là sự tiếc nuối.
Nhìn thấy cô bé rời đi, Diệu Miêu mới thở phào một hơi.
Cô ấy tiếp tục bóc quýt cho Phó Thanh Viên.
"Tên ngốc, cậu đừng có để ý đến nó, toàn nói mấy điều lung tung."
"Ừ, biết rồi.
Vậy tôi có vợ chưa?"
Câu hỏi này làm cho Diệu Miêu một lúc sau vẫn không thể hoàn hồn, nói: "Cậu không có, có...!Cũng không phải là tôi.
Những lời này đừng nói lung tung, bị truyền ra ngoài thì không hay đâu."
Cô ấy vội vã