Cô đã từng gặp qua vô số đàn ông, muôn hình muôn vẻ có loại nào mà cô chưa thấy.
Lần này gặp phải người như Cố Thành Trung, cô cũng không thấy có gì lạ thường, nhưng người mang tấm lòng son như Phó Thanh Viên thì ngược lại, đây là lần đầu tiên cô gặp được.
Trong mắt Diệu Miêu, cậu ta chính là một bảo vật trên đời này.
Cô bước đến trước mặt cậu ta, rồi dừng lại gần ngay trước mắt.
Ngay cả hơi thở cực nóng của cậu ta cô cũng có thể cảm nhận được, nó đang lướt qua mặt cô, giống như một chiếc lông vũ nhẹ nhàng rơi xuống, khiến lòng cô có chút ngứa ngáy.
"Cậu...!Sao cậu không né?"
"Tại sao tôi phải tránh?" Phó Thanh Viên nghiêm túc hỏi lại cô với ánh mắt vô hại.
"Cậu không sợ...!Tôi sẽ ăn cậu sao?"
"Cô ăn tôi thế nào? Hấp hay là nướng? Tôi đáng yêu như thế này, cô nỡ lòng ăn tôi sao?"
Phó Thanh Viên nhìn cô, vẻ mặt có chút tội nghiệp, ánh mắt tỏ ra đáng thương.
Diệu Miêu không biết làm thế nào với cậu ta cả, bất đắc dĩ xua tay.
Cho dù cô là người thấy sắc là nhào đến, nhưng vẫn không dám ra tay với cậu ta.
Thật sự cô không nỡ, trong lòng cảm thấy mình đang phạm tội, làm hại một thiếu nam ngây thơ vô tội.
Ngay khi cô muốn rút lui, không ngờ không cẩn thận nghiêng ngả một cái, cả người lại nặng nề ngã xuống thêm lần nữa.
Cô ngã thẳng vào trong lồng ngực Phó Thanh Viên, lần này miệng đối miệng, mũi đối mũi.
Cô lập tức trợn tròn mắt, kinh ngạc nhìn dung nhan anh tuấn đang được phóng đại trước mắt mình.
Phó Thanh Viên cũng sửng sốt, cũng nheo mắt lại nhìn cô.
Bốn mắt nhìn nhau, bầu không khí có chút kỳ dị.
Cuối cùng Diệu Miêu là người lấy lại tinh thần trước, cô vội vàng đứng thẳng người dậy, tay đưa lên lau miệng lung tung vài cái.
"Ngoài ý muốn...!Chỉ là ngoài ý muốn."
Tay Phó Thanh Viên vô thức sờ lên môi mình, rất mềm mại, cũng có chút mát lạnh.
Cảm giác này đúng là rất kỳ quái.
"Cái đó...!Chuyện này cũng phải giữ bí mật, không được nói với đám Trúc Linh, hơn nữa...!Không thể làm chuyện này với người khác, dù là đàn ông, phụ nữ, người già hay trẻ nhỏ đều không được, biết chưa?"
Cô vội vàng dặn dò cậu ta, sau đó xoay người chạy trối chết.
Rõ ràng không phải là cô cố ý, tất cả đều là ngoài ý muốn, nhưng mà không hiểu sao cô vẫn có chút chột dạ.
Cô vừa đi đến cửa, đang muốn ra ngoài, không ngờ đột nhiên lại nghe thấy tiếng Phó Thanh Viên từ phía sau truyền đến.
"Vậy tôi có thể làm thế với cô được không?"
Nghe thấy thế, chân Diệu Miêu hơi loạng choạng một cái, thiếu chút nữa đã ngã lăn ra đất.
Làm sao cô dám trả lời câu hỏi này, cho nên chỉ có thể vội vàng chạy trốn nhanh như chớp.
Ở trong phòng, khóe miệng Phó Thanh Viên khẽ cong lên nở một nụ cười đầy ẩn ý, cậu ta khẽ liếm cánh môi mình, dường như chưa thỏa mãn lắm.
Hình như...!Ăn rất ngon.
Một chỗ nào đó trên cơ thể, dường như cũng đang từ từ thức tỉnh.
Ngày hôm sau, nhân lúc Hứa Trúc Linh nghĩ trưa, Diệu Miêu lén rời khỏi chỗ này, đi đến Hội quán Nhật Kinh, Nhật Kinh Xuyên Hi đang ở đó.
Lúc ra ngoài cô đội mũ lưỡi trai và khẩu trang che kín mắt, chỉ lộ ra đôi mắt.
Trước cửa ra vào có rất nhiều bảo vệ đang đứng canh giữ, tuy nhiên lại không ngăn nổi một cô gái nhỏ.
Cô vào trong dễ dàng như đi vào chỗ không người, men theo bờ tường đi vào nhà trong.
Những lưới điện kia đối với cô mà nói, hoàn toàn không có tác dụng gì.
Khi cô xuất hiện trong sân, mới có người phát hiện ra, ngay lập tức cảnh tượng trở nên hỗn loạn.
Vô số người ào ào xông đến, bao vây cô chặt chẽ.
Nhật Kinh Xuyên Hi đang ở trong phòng pha trà, khi trông thấy Diệu Miêu thì nhíu mày lại.
Đàn em khuyên ông ta trở về phòng, ở chỗ này không an toàn, nhưng mà Nhật Kinh Xuyên Hi lại xua tay.
"Là cô, tôi từng trông thấy cô, cô là...!Người của cô ấy! Nhanh, tất cả đều lui ra, tôi muốn nói chuyện một mình với cô ấy!"
"Thưa ngài, chuyện này..."
Đàn em định nói thêm điều gì đó, nhưng lại bị ông ta cố ý đuổi ra ngoài.
Trong phòng trống trải, chỉ còn lại hai người bọn họ.
Nhật Kinh Xuyên Hi kích động bước tới hỏi: "Cô ấy vẫn khỏe chứ?"
"Chủ nhân rất ổn, cô ấy bảo tôi đưa đồ đến đây."
"Vậy mà...!Vậy mà cô ấy lại chủ động tìm tôi, đưa gì tới cho tôi vậy?"
Diệu Miêu lấy cái hộp ra, tận tay đưa cho Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử, bàn tay gầy gò của ông ta run rẩy mở ra, bên trong là một bông hoa cài đầu có chút cũ kỹ.
Đây là di vật của mẹ ông ta, là bông hoa bà ấy cài lên mái tóc khi mặc áo kimono hoa lệ kết hôn với bố ông ta.
Sau này mẹ ông ta bị cưỡng ép mang về Công ty Nhật Kinh, hai người xa nhau mỗi người một phương, chỉ có bông hoa cài đầu này là được bảo tồn nguyên vẹn.
Cuối cùng rơi vào trong tay ông ta, ông ta tặng nó cho người mình yêu.
Vốn dĩ