“Tất nhiên rồi, anh hưởng thụ thành công do Hứa Trúc Linh dạy dỗ ra, nhưng anh lại cho rằng cô ấy chết thì chỉ là chết, anh không cảm thấy buồn cười sao?”
“Thành công gì?”
“Cố Thành Trung mà Ayako Nikkeikawa yêu, là người do Hứa Trúc Linh thay đổi từng chút từng chút.
Anh cho rằng cái dáng vẻ đó của anh vào bốn năm trước sẽ có người thích à? Tính tình thì lạnh nhạt, sát phạt rõ ràng, không phân biệt đúng sai, chỉ chạy theo lợi ích.”
“Anh hám lợi, là một doanh nhân tiêu chuẩn, trái tim anh tăm tối, lòng dạ thâm sâu, anh đã hãm hại rất nhiều người, không bao giờ muốn dùng mạng sống của mình để bảo vệ ai khác.
Anh của bốn năm trước, chính là Ayako Nikkeikawa của bây giờ, cách làm việc hay tác phong, như in một khuôn, anh thích Ayako Nikkeikawa không?”
“Anh không thích, thậm chí anh còn ghét những người phụ nữ như vậy.
Tại sao cô ấy yêu anh.
Vì anh chính trực ngay thẳng, có trách nhiệm, biết gánh vác, có nhiệt huyết, anh kiên cường dũng cảm, chỉ tiến tới chứ không lùi bước, có thể vì người mình yêu mà chẳng màng sống chết.
Con gái ở cả cái Đà Nẵng này đều đang nói rằng, dễ có được bảo vật vô giá, nhưng khó thể có được Cố Thành Trung!”
“Anh có biết điều đó có nghĩa là gì không? Là người đã chết trong miệng của anh, đã biến một kẻ máu lạnh, trở thành Cố Thành Trung đầy sức sống của hôm nay, anh là người được cứu vớt, anh có tư cách gì bảo người đã cứu vớt anh là thứ bỏ đi chứ? Bộ dạng trước kia của anh, hệt như em của lúc ban đầu, không ai yêu, cả anh...!cũng không yêu bản thân mình.”.
Truyện Dị Năng
Phó Lâm hùng hổ, từng chữ từng chữ đều mạnh mẽ, chỉ vào mũi của Cố Thành Trung nói.
Cố Thành Trung nghe thấy những lời này, siết chặt nắm đấm, cắn chặt răng.
Người mà Ayako Nikkeikawa thích là người đàn ông do Hứa Trúc Linh dạy dỗ ra, không liên quan gì đến bộ dạng của anh vào bốn năm trước.
Nhưng tính cách bây giờ của anh đã dừng lại ở bốn năm trước, tất cả chuyện liên quan đến Hứa Trúc Linh đều quên.
Anh hưởng thụ thành quả do người khác mang lại, nhưng...!lại không chấp nhận tất cả những gì người con gái này đã bỏ ra.
Nhưng...!tại sao anh lại chỉ quên mỗi mình cô, tại sao chứ!
“Được, em nói rất rõ ràng, anh hỏi em, tại sao anh có thể nhớ tất cả, như lại chỉ quên mỗi mình cô ấy.
Cô ấy thay đổi anh thành dáng vẻ như thế này, tại sao lại vứt bỏ anh, một mình bỏ đi?”
“Em cho rằng anh thích bộ dạng bây giờ của anh sao? Trong đầu của anh chẳng có gì, anh không thể nhớ được cô ấy, kể cả là bóng hình cũng không.
Mọi người đều đang nói về cô gái đó, nhưng anh chẳng biết tí gì về cô ấy! Làm sao để yêu, làm sao để hận? Anh cố gắng không nghĩ về cô gái đó, chỉ tập trung vào chuyện làm việc, nhưng mọi người cũng không buông tha cho anh.”
"Anh không muốn quên, nhưng anh không thể nghĩ ra, nếu em không nói cho anh, thì làm sao anh có thể nhớ ra Hứa Trúc Linh, nhớ ra người phụ nữ đã chết đó, người đã thay đổi anh thành bộ dạng này rồi lại buông tay mặc kệ.”
Cảm xúc của Cố Thành Trung hơi kích độ, nhưng đang nổi điên hất đổ bàn ăn.
Đầu anh bây giờ đau đớn như đang nổ tung, anh thật sự đã rất rất cố gắng để suy nghĩ.
Anh có cảm giác, từ sau khi mình tỉnh lại, mỗi một dây thần kinh đều căng thẳng.
Mỗi lần nghĩ đến Hứa Trung Linh, dây thần kinh trong cơ thể đều phải đứt đi mấy sợ, thứ đau đớn này là thứ khó thể nói thành lời.
Anh vẫn muốn ra vẻ bình thường, làm những việc nên làm.
Đĩa sứ trên bàn rơi xuống đất, vang lên tiếng vỡ lanh lảnh.
Anh đau khổ quỳ hai gối trên đất, ôm đầu một cách đau đớn.
“Anh cả?”
Phó Lâm thấy vậy, lập tức bước lên.
Cơ thể anh run rẩy, thét lên với giọng đau đớn.
“Hứa Trúc Linh...”
Rốt cuộc cô là ai!”
“Tại sao tôi lại quên cô, tại sao? Quên mất cô, tôi sống không hề yên ổn, chẳng bằng nhớ được cô, đau khổ tột cùng...”
“A..”
Anh khàn giọng hét lên, đồng tử dần dần mất đi tiêu điểm, rơi vào hôn mê.
Phó Lâm vội vàng ôm anh về phòng, mời bác sĩ gia đình đến.
Cuối cùng, vì thiết gì không đầy đủ, nên đã đưa anh đi thẳng tới bệnh viện.
Nguyên Doanh chụp CT đầu cho anh, phát hiện thần kinh của anh căng thẳng cao độ, vỏ ngoài đại não hoạt động quá mức, dễ phát triển thành nhiều chứng bệnh.
“Cậu ấy không thể chịu thêm kích thích, cậu xem sóng điện não của cậu ấy đi, dù đang hôn mê, nhưng chỉ cần nhắc đến Hứa