Ngày 21, ngày đầu tiên tôi tỉnh lại, họ nói vợ tôi đã mất.
Rõ ràng tôi chưa bao giờ kết hôn, lấy đâu ra vợ chứ? Còn nữa, rốt cuộc là cô gái nào không biết sống chết dám tiếp cận tôi? Chán sống sao?
Ngày 22, tôi đã quên một người, quên mất một người mà tôi không không nên quên nhất.
Hứa Trúc Linh, rốt cuộc em là ai?
Ngày 23...
Bên trên có vẽ một hình người nho nhỏ, chữ của Cố Thành Trung không đẹp, nhưng tài vẽ tranh thì như là một tay “hoa sĩ nguệch ngoạc”, mắt thẩm mỹ của Phó Lâm thật sự cũng không dám khen, bởi vì quả thật là rất xấu.
Đôi mắt to, mũi cao, miệng nhỏ nhắn, mái tóc dài.
Nhìn riêng từng phần thì không xấu, nhưng gộp chung lại một chỗ, mắt thì không đều, mũi thì lệch, còn miệng cũng bị cong xuống.
Quả thật là rất xấu.
Bên dưới Cố Thành Trung còn viết: “Tôi rất muốn biết rốt cuộc em có dáng vẻ gì, mà có thể khiến tôi an phận thủ thường lâu như vậy, nếu em không còn, tôi nghĩ tôi sẽ an phận thủ thường cả một đời.
Tôi vốn là người có dã tâm, nhưng tại sao...!lại bị em mài đi hết?”
Ngày 24, Hứa Trúc Linh, tôi không biết em có dáng vẻ gì, nhưng...!lại rất nhớ em.
Tôi đã trông thấy những món đồ liên quan đến em trong phòng nghỉ, hơi thở của em ở đó, mãnh liệt hơn cả ở biệt thự.
Tôi thấy nội y của em rồi, rất con nít nhưng...!cũng rất đáng yêu, toàn là đồ hình mèo, em quả thật là một cô nhóc.
Ngày 25, tôi và Ayako Nikkeikawa gặp nhau, tôi rất áy náy, như là có lỗi với em vậy.
Ngày 26, điện thoại tôi kết nối với wifi của tiệm bánh bao Dương Kí, tôi không kiềm được mà bước vào tiệm, ông chủ nói lâu lắm rồi không thấy chúng ta đến đây.
Ông ấy ngồi đối diện tôi, hàn huyên rất nhiều chuyện thú vị về em...!không, là về chúng ta.
Tôi im lặng ăn bánh bao, nghe ông ấy nói những lời này, bỗng nhiên tôi muốn khóc.
Một “ông lớn” như tôi muốn khóc, có phải là buồn cười lắm không.
Ngày 27, vì hôm qua kết nối được wifi, tôi không kiềm được đi tới từng cửa hàng, hỏi thăm tất cả mọi thứ về em, ừm, tôi rút ra được kết luận, em ăn rất khỏe, rất thích ăn, chắc chắn...!là cũng rất ngon.
Ngày 28, những tiệm em từng đi ăn nhiều thật đấy, hôm nay tôi cũng tiếp tục đi ăn, tôi sẽ béo mất thôi.
Tôi đang nghi hoặc rằng, vì sao tôi có thể duy trì dáng người đến bây giờ, chắc là một kì tích.
Ngày 29, hôm nay tôi đi siêu thị, bởi vì tôi nghe cô giúp việc nói, chúng ta thường xuyên đi mua thức ăn.
Tôi đứng ở tủ kem trước quầy thu ngân, tôi nhìn thấy thứ gì đó ở bên trong, bỗng nhiên trong đầu tôi xuất hiện một câu nói: “Ô kìa, tăng giá rồi, hồi trước chỉ có mười lăm nghìn thôi!” Tôi nghĩ, hẳn là em đã từng ăn que kem này.
Nhật ký không nhiều lắm, nội dung viết mỗi ngày đều rất đơn Diên, nhưng Phó Lâm lại không thể đọc tiếp, mỗi lần xem một đoạn là trái tim bị đâm đau đớn.
Mấy hôm nay, ngoài mặt Cố Thành Trung tỏ vẻ bực mình, bắt mọi người không được thảo luận bất kì việc gì về Hứa Trúc Linh.
Anh như một con quái vật máu lạnh, bảy ngày sau khi Hứa Trúc Linh ra đi, sức sống vẫn dồi dào, như đã biến thành một người khác.
Nhưng có ai biết rằng, những hành động nhỏ anh làm sau lưng, tất cả đều đang tưởng nhớ về cô gái này.
Thật sự là anh không thể nhớ, chứ chưa bao giờ từ bỏ việc tìm kiếm sự tồn tại của cô.
Anh chỉ lạnh lùng ở ngoài mặt, chứ thật ra trái tim vẫn vô cùng nóng bỏng.
Xem ra, mọi người đều đã hiểu lầm anh, không một ai có tư cách để nói anh.
Phó Lâm nắm chặt di động, tâm trạng nhất thời vô cùng phức tạp, hễ nhớ tới dáng vẻ đau đớn vừa rồi của Cố Thành Trung, trong lòng rất rối bời.
“Ngày thường, thời gian Cố Thành Trung ở cùng cậu là dài nhất, bình thường anh ấy có từng nhắc đến Hứa Trúc Linh không?”
“Không ạ, cuộc sống của anh Trung rất bình thường, có điều...!có nhiều thời gian là anh ấy ở riêng một mình.”
“Ở riêng?”
“Vâng, thường hay thẫn thờ một mình trong phòng nghỉ.
Nhà họ Quý dọn dẹp sạch sẽ những gì liên quan để cô Hứa trong biệt thự, nhưng trong phòng làm việc của chủ tịch thì không.
Giá sách trong phòng nghỉ của anh Trung vẫn còn mấy quyển tiểu thuyết ngôn tình và vài quyển tạp chí thời thượng hồi trước cô Hứa mang tới.
Vẫn còn giữ phong cách trang trí của cô Hứa, màu ga giường cô ấy thích.
Tôi vốn định cho người đổi đi, sợ anh ấy không vui, nhưng anh Trung lại không nói thêm gì nhiều, chỉ nói...”
“Nói gì?”
“Tiên sinh trông thấy nội y hình mèo của cô Hứa, khinh thưởng bảo là đồ con nít.”
Phó Lâm nghe vậy, nhịn không được cười lên.
Tên quỷ kiêu ngạo Cố