anh ta đã từng giam cầm Tạ Quân, trong tay anh ta vẫn còn một số chất gây ảo giác tinh chế, vừa vặn bây giờ có chỗ dùng tới.
Hương hoa, bỏ thêm chút đồ gia vị vào bên trong.
Tuy nhiên không biết rằng nó có nảy sinh không có tác dụng hay không, nhưng có thể làm thần kinh của cô mơ hồ trong vài ngày.
Tâm trạng cô vui vẻ nhận những bông hoa kia, liếc nhìn sắc trời bên ngoài cũng không còn sớm.
Cô đang chờ đợi, chờ đợi "Cố Thành Trung" chủ động lưu lại chính mình.
Nhưng lại giả vờ rụt rè nói: "Cái kia…thời gian cũng không còn sớm, em về đây…"
Ngay khi giọng nói được cất lên, bên ngoài vàng lên tiếng sấm sét, sau đó là mưa lớn.
Bây giờ là mùa hè, có mưa rào là chuyện rất bình thường.
Ngày khi trời đổ mưa, Ayako Nikkeikawa hết sức ngạc nhiên, chẳng lẽ đến cả ông trời cũng phối hợp như vậy ư?
Có thể thấy được, họ là cặp trời sinh, không ai có thể tách lìa được.
Nhưng Phó Lâm rất thích thú khi nhìn thấy cơn mưa bên ngoài, ngay cả ông trời cũng tạo cho anh ta một cơ hội, giữ lại người phụ nữ khốn kiếp này, tạo thành một trò chơi.
"Mưa lớn như thế, trên đường không an toàn.
Ở đây nhiều phòng lắm, em không ngại chứ?"
"Cái này...cái này không ổn lắm? Nếu bị truyền ra ngoài, không tốt lắm..."
"Anh sẽ chịu trách nhiệm cho em.
Anh là Cố Thành Trung, em biết anh là người như thế nào mà."
Ayako Nikkeikawa khẽ rung động khi nghe những lời khẩn thiết này này.
Anh chưa bao giờ chủ động như vậy, cũng chưa từng nói những lời thẳng thừng như vậy.
Trong khoảng thời gian này, anh luôn làm cho người ta nhìn không thấy sờ không rõ cảm giác, cảm giác anh ấy ngay cạnh mình bình dị gần gũi, rồi lại cảm thấy anh không thể chạm được.
Cô không thể hiểu ra ý của ảnh ta, nhưng bây giờ… anh là đang bày tỏ tâm trí của mình?
"Vậy… người vợ đã chết của anh thì sao? Cả Đà Nẵng này đều biết, hai người rất yêu nhau, người bên ngoài đều ghen tỵ.
"
"Cô nên biết rằng, tôi bị mất trí nhớ, tôi căn bản không nhớ nổi người phụ nữ này chút nào, thậm chí còn nghĩ rằng mình bị điên.
Làm sao tôi có thể lấy một người phụ nữ vô giá trị như vậy, cô ta không thông minh như cô, xinh đẹp cũng không bằng cô, cũng không thông minh hào phóng.
Cô ta làm cái gì cũng sai, thật khó để trèo lên được nơi thanh lịch.
"
"Nhưng anh đã yêu cô ấy rất sâu đậm? Đó không phải là giả, anh đã yêu một kẻ vô tích sự, một nữ nhân rất bình thường."
Ayako Nikkeikawa cân nhắc nói.
"Cô nên biết hoàn cảnh của tôi ngay lúc đó, lúc đầu ở kinh đô đồn đãi tôi không tốt, tôi xấu xí, già nua, thất thường, thậm chí về phương diện kia cũng không được.
cô xuất hiện bên cạnh tôi, nguyện ý cho sưởi ấm cho tôi.
Thời điểm một người suy sụp, vẫn có người đứng bên cạnh, đó là lý do tại sao tôi muốn cưới cô ấy ngay từ đầu.
"
"Bây giờ anh sa sút tinh thần như thế, có phải là rất vong ân phụ nghĩa hay không?"
Cô vui đùa nói, khóe mắt hiện lên nét quyến rũ.
"Tôi không phải người vô ơn, bốn năm qua tôi ngoan ngoãn nghe lời cô ấy, tôi không nghĩ ai có thể làm tôi như thế này.
Tôi không vô ơn, mà là tôi rất tỉnh táo và biết điều gì là phù hợp với mình.
Tôi và Trúc Linh về cơ bản là những người đến từ hai thế giới khác nhau, nếu cưỡng ép phải ở cùng một chỗ với nhau, chỉ khiến trái tim của nhau mệt mỏi mà thôi.
"
"Cô nên biết rằng, nếu như không phải tôi quá coi thường, Cố gia không có khả năng thiếu hụt như thế.
Cô ấy bỏ đi, tôi buông tay chân, cô cũng không yếu thế."
"Em rất ngưỡng mộ tài năng của anh, anh thông minh giỏi giang, làm việc không dây dưa dài dòng.
Lại bình tĩnh thấy đáo, làm việc rất chu toàn.
Em vẫn luôn cảm thấy, trong kinh doanh em đã rất lợi hại, cho đến khi gặp anh, anh thực sự làm em có vài phần kính trọng."
Ayako Nikkeikawa không ngần ngại ca ngợi anh, để diễn tả sự hảo cảm của mình đối với anh ta.
Phó Lâm mím môi, dùng ánh mắt thâm thúy nhìn cô.
Giờ phút này, anh ta phải nhìn đầy trìu mến, đôi mắt mờ ảo, để cô rơi vào đó.
Hắn đã lừa gạt không ít nữ nhân, ngay cả khi Ayako Nikkeikawa khó tính như thế nào, anh ta ta vẫn tự tin đối phó.
"Vậy thì bây giờ em đã hiểu, tại sao em lại ngưỡng mộ anh như vậy, chúng ta là người trong thiên hạ."
"Miệng lưỡi trơn tru…miệng lưỡi trơn tru!" Ayako Nikkeikawa hờn dỗi lên tiếng: "Làm sao em biết được, anh có