Tô Vũ Đồng hoàn toàn không biết trang điểm, cô mặc như vậy là để tiện chăm sóc cho Niên Niên, cho nên Châu Lệ Đồng nói gì, cô coi như không nghe thấy.
Mộ Diệc Thần quét mắt một lượt về phía Tô Vũ Đồng, sau đó nhìn sang Châu Lệ Đồng đang mặc một chiếc váy cô tiên bên cạnh mình, nói:
-Trợ lí cá nhân, ở công ty là trợ lí, sau lưng lại là bảo mẫu.
Ý của câu nói, Châu Lệ Đồng nói không sai, Tô Vũ Đồng chính là bảo mẫu nhà anh.
Niên Niên nghe thấy Mộ Diệc Thần nói vậy, lập tức nhăn mặt, ánh mắt không hiểu nhìn Tô Vũ Đồng hỏi:
-Mẹ, sao bố lại nói mẹ là bảo mẫu?
Vú Lưu và vú Tôn mới là bảo mẫu, còn mẹ cậu là mẹ cậu, sao có thể là bảo mẫu được?
Tô Vũ Đồng không muốn để Niên Niên biết quan hệ giữa cô và Mộ Diệc Thần, cô không muốn làm tổn thương Niên Niên, mỉm cười nói:
-Bố con chỉ đùa thôi, Niên Niên đừng nghĩ nhiều.
Châu Lệ Đồng không đả kích được Tô Vũ Đồng, ngược lại còn bị cô và Niên Niên đáp lại, cảm thấy rất khó chịu!
Cái gì mà mẹ với bố, gọi qua gọi lại, thật là đáng ghét chết đi được!
Rõ ràng người Mộ Diệc Thần thích là cô ta, nghe ba người bọn họ nói như vậy, bị làm cho giống như thành kẻ thứ ba vậy!
Niên Niên nghe Tô Vũ Đồng giải thích, gật dầu, nói:
-Mẹ ơi nóng quá, con khát.
Cơm trưa vừa ăn xong, thời tiết này lại nóng như vậy, Niên Niên khát nước là bình thường.
Tô Vũ Đồng mọi việc đều ưu tiên Niên Niên lên hàng đầu, cho nên nói với hai vệ sĩ đang đẩy hành lí bên cạnh Mộ Diệc Thần:
-Làm phiền các anh, đi mua hộ tôi chai nước được không?
Mộ Diệc Thần thì ánh mắt lúc nào cũng hướng về người Châu Lệ Đồng, cô không yên tâm giao Niên Niên cho anh trông, mà dắt theo thì lại không tiện, cho nên chỉ còn cách nhờ vệ sĩ đi mua hộ.
Trách nhiệm của hai người vệ sĩ là bảo vệ sự an toàn của Mộ Diệc Thần, sân bay đông người như vậy, họ không dám sơ suất rời đi, liền nhìn về phía Mộ Diệc Thần, đợi anh ra chỉ thị.
Mộ Diệc Thần thấy bọn họ đứng yên, lạnh lùng nhìn một cái, nói:
-Còn ngây ra đó làm gì? Không thấy cậu chủ nhỏ khát rồi sao? Tiểu Phương, cậu đi mua nước cho cậu chủ đi!
-Vâng!
Vệ sĩ Tiểu Phương không dám chậm trễ, nhanh chóng bỏ hành lí xuống, chạy đi mua nước.
Châu Lệ Đồng thấy Mộ Diệc Thần vì quan tâm Mộ Niên mà nổi cáu với vệ sĩ, trong lòng có chút không vui, nhưng khuôn mặt thì vẫn luôn mang theo nụ cười, nhìn Niên Niên nói:
-Niên Niên có muốn ăn sô cô la không?
Nói rồi lấy ra một viên sô cô la đưa cho cậu.
Cậu bé không phải là đang khát sao?
Ăn ngọt sẽ càng khát.
Làm cô không vui, cô sẽ cho cậu nhận chút hình phạt.
Niên Niên lạnh nhạt nhìn cô một cái, nói:
-Cảm ơn cô, cháu không thể ăn, mẹ và bà đã dặn ăn nhiều đồ ngọt sẽ không tốt cho răng.
Nói rồi dịch người sang bên cạnh Tô Vũ Đồng, xa lánh Châu Lệ Đồng.
Thấy cậu bé đã từ chối mình lại còn thân thiết với Tô Vũ Đồng như vậy, trong mắt Châu Lệ Đồng trượt qua một tia lạnh lẽo, nhưng cũng rất nhanh khôi phục lại như thường, mỉm cười khen một câu:
-Niên Niên giỏi quá, về sau cô sẽ học cháu, cũng không ăn đồ ngọt nữa, chúng ta cùng bảo vệ răng nhé.
Cô ta không tin, chỉ cần cô ta dốc lòng, cô ta sao lại thua được Tô Vũ Đồng?
Từ hôm nay, cô ta quyết định giành lấy Niên Niên từ tay Tô Vũ Đồng.
Trước đây cô ta cho rằng chỉ cần nắm giữ được Mộ Diệc Thần, vị trí cô chủ Mộ sẽ là của cô ta, nhưng từ sau lần ăn cơm ở nhà họ Mộ, cô ta phát hiện mình đã nhầm.
Chỉ cần bà Mộ không gật đầu, cô ta không thể gả cho Mộ Diệc Thần.
Mà để bà Mộ có thể gật đầu chỉ có một cách, đó chính là thực hiện với Mộ Niên.
Mộ Niên hoàn toàn không thích bà cô lúc nào cũng cười với mình, cho nên khi Châu Lệ Đồng nói chuyện với cậu bé, cậu cũng không có phản ứng, ngoan ngoãn đi theo Tô Vũ Đồng, như một cái đuôi nhỏ.
Mộ Diệc Thần thấy cậu bé không để ý tới Châu Lệ Đồng, hơi nhíu mày, có chút không vui nói:
-Niên Niên, cô đang nói chuyện với con đó.
Sau này bọn họ sẽ sống cùng nhau, Niên Niên như vậy sẽ khiến Đồng Đồng buồn đó!
Niên Niên nghe thấy giọng Mộ Diệc Thần, lúc này mới ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, cùng vẻ vô tội nói một câu:
-Bố, con khát rồi, cổ họng rất ngứa, không muốn nói chuyện.
Từ trong lời nói có thể thấy cậu bé rất ghét