Mộ Diệc Thần lấy nước trong tay Tiểu Phương, vặn nắp mở đưa cho Niên Niên,
-Uống đi.
Niên Niên nhanh chóng nhận lấy, tu “ừng ực”, 500ml nước, lại bị cậu một hơi uống hết sạch hơn nửa chai, có thể thấy cậu bé thật sự quá khát.
Thấy cậu bé uống như vậy, trái tim Mộ Diệc Thần như bị kéo ra, có chút đau lòng, hỏi một câu:
-Niên Niên còn muốn gì nữa nào?
Niên Niên thấy một cặp bố con trên đường, ánh mắt tràn đầy ngưỡng mộ, nói với Mộ Diệc Thần:
-Niên Niên muốn bố dắt tay giống như chú đang dắt tay chị ở đằng trước ấy.
Nghe cậu bé nói vậy, Mộ Diệc Thần cười, con ngươi màu nâu hiện lên sự dịu dàng, nói:
-Không vấn đề!
Sau đó dắt tay cậu bé đến lối đi VIP, bỏ Châu Lệ Đồng ở lại đằng sau.
Mộ Diệc Thần mỗi lần đưa Châu Lệ Đồng đi chơi, đều để cô ta khoác tay anh, nhưng hôm nay anh vì Niên Niên mà bỏ cô ta lại một mình, trong lòng cô ta cảm thấy vô cùng khó chịu, nhưng cũng không thể không đi theo.
Tô Vũ Đồng thấy Niên Niên, cô cũng vui, đẩy hành lí đi theo đằng sau họ.
Lên máy bay, không ngoài dự đoán bọn họ vẫn là ngồi khoang hạng nhất, Mộ Diệc Thần và Niên Niên ngồi cùng nhau, Châu Lệ Đồng đành ngồi với Tô Vũ Đồng.
Mỗi lần Châu Lệ Đồng và Mộ Diệc Thần nói chuyện, Niên Niên đều chen vào, rẽ câu chuyện của Châu Lệ Đồng đi xa, khiến cô ta vô cùng bực mình.
Nhưng để giữ hình tượng tốt đẹp trước mặt Mộ Diệc Thần, cô ta cố gắng chịu đựng, cả chuyến đi luôn mở miệng cười.
Máy bay bay được ba tiếng, Tô Vũ Đồng vào phòng vệ sinh, cô vừa đi ra đã thấy Châu Lệ Đồng đứng ở cửa, nói năng kì quái:
-Trợ lí Tô, thủ đoạn hay lắm!
Châu Lệ Đồng cho rằng biểu hiện ngày hôm nay của Mộ Niên chính là do Tô Vũ Đồng dạy, cho nên rất ghét cô, trong mắt hiện lên toàn sự thù địch.
Tô Vũ Đồng lạnh nhạt nhìn cô ta, nặn ra một nụ cười nhẹ như nước:
-Tôi không hiểu cô Châu là có ý gì?
Châu Lệ Đồng khóe môi mỉm cười, trên khuôn mặt xinh đẹp thuần khiết lại mang theo sự giễu cợt thâm sâu:
-Tôi khuyên cô vẫn là đừng nên hi vọng hão huyền nữa, cho dù cô có lợi dụng Niên Niên thế nào đi chăng nữa, cũng không chiếm giữ được Lucas đâu, anh ấy mãi mãi thuộc về tôi, còn cô, ha ha, chẳng qua chỉ là một tấm chắn gió mà thôi, biết rõ thân phận của mình, đến lúc rời khỏi nhà họ Mộ, sẽ không đến nỗi khó coi!
Nghe cô ta nói, nụ cười của Tô Vũ Đồng liền có chút mỉa mai, trêu chọc đáp lại:
-Cô Châu đường đường là nữ hoàng điện ảnh, lại không ngại rũ bỏ hình tượng đến cửa nhà vệ sinh chặn tôi, còn nói rất nhiều với tôi, là không tự tin sao?
Cô vốn dĩ không muốn tranh giành gì với cô ta, cũng không muốn cãi nhau với cô ta, nhưng nếu cô ta đã kiếm chuyện trước, vậy cô cũng không sợ!
Mấy lời chặn họng nghẹt chết người, cô nắm rõ trong lòng bày tay!
Châu Lệ Đồng nghe cô nói, sắc mặt liền trở nên rất khó coi, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh, mỉa mai nói:
-Tôi chỉ là có lòng nhắc nhở cô thôi, đừng có không biết tốt xấu!
-Vậy cảm ơn cô Châu, con người tôi đây thích nhất là thử thách, càng là những chuyện không thể, tôi càng có hứng thú!
Tô Vũ Đồng nói xong đưa tay ra lau chiếc nhẫn kim cương của mình, lạnh lùng nhếch khóe môi, rời khỏi phòng vệ sinh.
Châu Lệ Đồng thấy cô khoe khoang nhẫn cưới, nghiến răng tức giận.
Xoay người, cô nhìn vào gương, dáng vẻ dữ dằn nói:
-Tô Vũ Đồng, vậy chúng ta cứ chờ xem!
Tô Vũ Đồng từ phòng vệ sinh đi ra, thấy Niên Niên đã nằm trong lòng Mộ Diệc Thần ngủ say, cô sợ Niên Niên ngủ như vậy không được dễ chịu, liền nói với Mộ Diệc Thần:
-Để tôi.
Mộ Diệc Thần cũng đang muốn đi vệ sinh, liền đưa Niên Niên cho cô.
Tô Vũ Đồng đặt Niên Niên nằm ngang trên đùi, sau đó lấy chăn đắp lên người cậu bé.
Thằng nhóc này hôm nay biểu hiện cũng được đấy, không biết là vô ý hay cố ý nữa?
Nhìn nét ngủ yên tinh của con, cô không kìm được khẽ cong khóe môi.
Cô đưa tay ta nắm lấy bàn tay nhỏ xinh của cậu bé, thơm lên trán cậu một cái.
Niên Niên bị Tô Vũ Đồng thơm một cái, động đậy cái miệng nhỏ rồi tiếp tục đi vào giấc ngủ.
Lúc này, Mộ Diệc