Sau khi đàm phán xong giá cả, Châu Lệ Đồng gửi trước nửa số tiền cho bọn họ, nói sau khi xong việc sẽ trả nửa còn lại.
Đối phương nhìn thấy người phải đối phó lại là một đứa trẻ, vô cùng tự tin, liền đồng ý điều kiện của Châu Lệ Đồng.
Mọi việc bàn bạc ổn thỏa, tâm trạng Châu Lệ Đồng vô cùng tốt, mở tủ rượu uống một ly rượu vang, đi đến trước cửa sổ chầm chậm uống vào.
Tô Vũ Đồng, để cô đắc ý thêm mấy ngày nữa!
Trong phòng 2806.
Mộ Diệc Thần đặt Niên Niên lên giường xong, Tô Vũ Đồng vội vàng cho cậu bé uống thuốc, hai người một người bên trái một người bên phải trông coi cậu.
-Bố mẹ!
Niên Niên gọi họ một tiếng.
Hai người lập tức lo lắng đồng thanh nói:
-Sao thế? Có chỗ nào khó chịu sao?
Niên Niên cố ý kéo dài giọng nói, làm ra điệu bộ nhút nhát:
-Con sợ, hai người có thể ngủ cùng con không?
Nghe thấy giọng nói yếu ớt của cậu bé, trái tim Tô Vũ Đồng như bị đâm một nhát, trong chốc lát hốc mắt đã toàn là nước mắt, gật đầu lia lịa:
-Niên Niên đừng sợ, mẹ ở cạnh con.
Nói xong, cởi áo khoác nằm bên trái Niên Niên, áp mặt vào mặt cậu bé, tay ôm cậu.
-Bố?
Niên Niên đưa mắt về phía Mộ Diệc Thần.
Mộ Diệc Thần bị cậu bé gọi, tim thắt lại, nói:
-Bố đến đây.
Sau đó cũng cởi áo khoác ngoài, nằm bên phải cậu bé.
Vừa nằm xuống anh liền nhìn thấy nước mắt lấp lánh ở đáy mắt của Tô Vũ Đồng, trái tim đột nhiên hơi xúc động.
Tô Vũ Đồng hoàn toàn không để ý anh đang nhìn cô, chỉ tập trung nhìn chăm chú vào mặt Niên Niên.
Đây là lần đầu tiên cả gia đình họ cùng ngủ trên một chiếc giường, Niên Niên rất thích cảm giác được họ bao quanh, trong lòng vô cùng hưng phấn, nhưng cậu biết, cậu không thể biểu hiện ra ngoài, nên cứ diễn như vậy.
Thời gian từng phút từng giây qua đi, vì sợ mình ngủ say bố mẹ sẽ rời đi, tay của cậu nắm chặt lấy tay của họ.
Tô Vũ Đồng và Mộ Diệc Thần hoàn toàn không biết tâm tư của cậu, nghĩ rằng biểu hiện của cậu chính là sợ hãi, hai người đều vô cùng lo lắng.
Bỏ qua thành kiến về nhau, họ còn thường xuyên dùng ánh mắt trao đổi.
Anh nháy mắt về phía tôi, tôi chớp mắt lại với anh.
Thoáng cái đã đến một giờ đêm, Niên Niên quả thực không chịu nổi nữa nên đã ngủ say.
Mộ Diệc Thần nói nhỏ với Tô Vũ Đồng: “Niên Niên luôn nắm chặt tay tôi, cô đi lấy nhiệt kế, đo nhiệt độ cho thằng bé đi.
”
Niên Niên vừa mới ngủ, anh không thể rút tay ra, sợ đánh thức thằng bé.
Tô Vũ Đồng cuối cùng cũng thấy anh giống một người bố, nhỏ giọng đáp lại:
-Thằng bé cũng nắm tay tôi, ở nhà tôi thường ngủ với nó, nhiệt độ của nó không bình thường tôi chạm vào là biết, anh không cần lo, hiện giờ thằng bé rất ổn.
Mộ Diệc Thần nhìn thẳng về phía cô, ánh mắt tràn đầy nghi ngờ.
Anh là bố đẻ thằng bé còn không có khả năng này, cô chỉ là mẹ giả mà lại có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của Niên Niên?
Việc này sao có thể?
Tô Vũ Đồng thấy anh không tin, đành dùng tay còn lại mở chiếc túi trên tủ đầu giường, lấy ra một cái nhiệt kế, “Anh không tin, tôi đo cho anh xem.
”
Nói xong, cẩn thận lấy nhiệt kế đo cho Niên Niên.
Thấy dáng vẻ cẩn thận của cô, sự nghi ngờ trong ánh mắt Mộ Diệc Thần dần biến mất, từ từ trở nên nghiêm túc.
Anh không nói nữa, lặng lẽ nhìn Tô Vũ Đồng, ánh mắt có chút mờ mịt khó hiểu.
Năm phút sau, Tô Vũ Đồng lấy nhiệt kế ra, nhìn một lượt rồi đưa cho Mộ Diệc Thần.
-Này, anh xem đi, tôi đã nói là bình thường mà.
Mộ Diệc Thần bình tĩnh nhìn nhiệt kế một lượt, nói:
-Sao cô làm được?
Cô rõ ràng chỉ là một người mẹ giả, sao cô có thể thật sự quan tâm Niên Niên chứ?
Cô đã từng lừa anh rất nhiều, dù biểu hiện của cô có tốt đến đâu, anh cũng không cách nào tin được cô.
Tô Vũ Đồng đặt nhiệt kế xuống, trả lời:
-Chỉ cần là thành tâm, chuyện gì cũng có thể làm được.
Niên Niên còn quan trọng hơn cả tính mạng của cô, cô đương nhiên hiểu rõ thằng bé về mọi mặt.
Mộ Diệc Thần trong lòng còn có thứ khác, đương nhiên không thể hiểu được.
Thành tâm?
Mộ Diệc Thần nghe thấy hai chữ này đột nhiên bật cười, trong mắt toàn sự chế giễu, không nói chuyện với Tô Vũ Đồng nữa.
Thành tâm, thành tâm của cô bán theo cân à?
Một người phụ nữ có thể vì tiền mà chấp nhận hôn nhân hợp đồng, có thể thành tâm được sao?
Nếu cô thành tâm, tại