Nghe thấy cô quan tâm như vậy, Mộ Diệc Thần trả lời:
-Có Thiếu Dương ở đây tạm thời không cần, hôm qua thằng bé uống thuốc, bây giờ đã ổn rồi.
Châu Lệ Đồng nghe xong, đáy mắt xẹt qua một tia lạnh lùng, nói với giọng mang theo điệu cười:
-Vậy thật sự quá tốt rồi, đúng rồi, thằng bé có nói muốn đi đâu chơi tiếp không? Để em tiện đặt vé.
Phải nghe ngóng được lịch trình của thằng bé, người anh Huyền tìm cho cô mới tiện ra tay.
Nghe thấy Châu Lệ Đồng muốn tự mình đặt vé cho Niên Niên, Mộ Diệc Thần cười, trả lời:
-Đợi anh thay xong quần áo sẽ gọi điện hỏi.
Niên Niên lúc nào cũng lạnh lùng với Đồng Đồng, còn Đồng Đồng vẫn luôn tốt với thằng bé như vậy, trong lòng anh cảm thấy rất áy náy.
Châu Lệ Đồng không muốn đợi quá lâu, liền nói:
-Lucas anh mở cửa đi, em qua đợi anh.
Mộ Diệc Thần đồng ý:
-Được!
Rồi cúp máy, mặc áo choàng tắm ra mở cửa.
Cửa vừa mở, Châu Lệ Đồng mặc đồ hở vai, nở nụ cười đi vào phòng, trong chốc lát đã ôm lấy anh.
Anh cười, đóng cửa lại, nói:
-Đừng làm loạn, ở đây đợi anh, anh đi thay quần áo.
Anh cũng không biết mình bị làm sao, Châu Lệ Đồng vừa ôm anh, trong đầu anh lập tức lại nhớ đến Tô Vũ Đồng.
Anh không muốn nghĩ về cô, cho nên khéo léo tách khỏi Châu Lệ Đồng.
Châu Lệ Đồng thấy anh rời đi, lặng lẽ ngây ra, tay không tự giác nắm lại.
Anh trước đây chưa từng từ chối cái ôm của cô ta, rốt cuộc tối qua anh và Tô Vũ Đồng đã xảy ra chuyện gì!
Cô ta càng nghĩ càng loạn, cô ta không muốn đợi thêm mấy ngày nữa, hôm nay cô ta sẽ khiên Mộ Niên phải chết, thế là không đợi Mộ Diệc Thần nữa, tự mình gọi điện hỏi Tô Vũ Đồng.
Tô Vũ Đồng vừa nhìn thấy là điện thoại của Châu Lệ Đồng, do dự ba giây, nhưng rồi vẫn nghe:
-Alo, có chuyện gì sao?
Châu Lệ Đồng ra vẻ thong thả nói:
-Lucas bảo cô hỏi Niên Niên, hôm nay muốn đi đâu chơi?
Tô Vũ Đồng nghe thấy bảo là ý của Mộ Diệc Thần, quay đầu nhìn Niên Niên đang chơi với Chân Hy và Nghiên Nghiên, hỏi:
-Niên Niên, bố hỏi con, hôm nay muốn đi đâu chơi?
Niên Niên nghĩ ngợi, nhìn Thôi Chân Hy:
-Cô ơi, cô là người Hàn Quốc, cô biết chỗ nào chơi vui?
Cậu bé chỉ biết mỗi viện bảo tàng gấu Teddy, còn đâu không biết.
Thôi Chân Hy thích quang cảnh thiên nhiên, mỉm cười giới thiệu:
-Thác nước Cheonjiyeon! Ở đó không khí vừa tốt, phong cảnh lại đẹp, điều quan trọng là mùa này ở đó có một loại nấm, loại đó vừa tươi vừa ngon.
Niên Niên nghe thấy trên núi có nấm, mắt liền sáng lên, vô cùng hứng thú nói:
-Mẹ ơi mẹ ơi, con muốn đi thác Cheonjiyeon.
Cậu bé lớn từng này rồi, nhưng vẫn chưa từng nhìn thấy nấm mọc ra như thế nào.
Tô Vũ Đồng cười, cô biết thứ Chân Hy giới thiệu nhất định không tồi, liền nói vào điện thoại:
-Niên Niên nói nó muốn đi thác Cheonjiyeon.
Châu Lệ Đồng nham hiểm nhếch khóe môi, nói:
-Được, tôi sẽ bảo với Lucas các người chuẩn bị đi, lát nữa gặp lại ở tầng khách sạn.
Thật biết chọn địa điểm!
Hôm nay cô ta sẽ tận mắt chứng kiến đứa con hoang đó chết thế nào!
Tô Vũ Đồng hoàn toàn không nghĩ nhiều, đáp lại một câu:
-Biết rồi.
Sau đó cúp máy, nói với Niên Niên:
-Chúng ta thay quần áo thôi.
Niên Niên gật đầu, trong mắt tràn ngập thích thú, theo Tô Vũ Đồng đi thay quần áo.
Bên này, Mộ Diệc Thần thay xong quần áo đi ra, Châu Lệ Đồng tiến lên, khoác tay anh:
-Em vừa gọi điện hỏi Niên Niên, trợ lí Tô nói thằng bé rất khỏe, còn nhao nhao đòi đi thác Cheonjiyeon, cho nên em vừa đặt vé rồi, bọn họ đang ở dưới đợi chúng ta đó, chúng ta đi thôi.
Mộ Diệc Thần gật đầu, con trai đã muốn đi thì đi thôi.
Một lúc sau, mọi người đều tụ họp lại ở sảnh khách sạn, đi xe đến thác Cheonjiyeon.
Đến nơi, mọi người đều bị quang cảnh thiên nhiên vô cùng tuyệt vời xung quanh thu hút, Trần Nghiên Nghiên lại cùng Cung Thiếu Dương bắt đầu chụp ảnh.
Thôi Chân Hy cười tươi như hoa nhìn Mộ Niên:
-Niên Niên, thế nào? Nơi này đẹp chứ? Cô nói cháu nghe phía trước còn có tượng Thất Tiên Nữ, cháu muốn xem không?
Mộ Niên ngước khuôn mặt nhỏ lên:
-Cô ơi, không phải cô nói có nấm sao?
Ý của cậu chính là tại sao lại dắt cậu đi xem thất tiên nữ mà không dắt cậu đi hái nấm?
Cậu vì nấm mà tới mà.
Thôi Chân Hy thấy