Mộ Diệc Thần nghe xong sự việc đã xảy ra, sắc mặt trở nên nghiêm trọng, lại quên mất Niên Niên vẫn đang nhìn anh, đi thẳng ra phía cửa, hỏi trong điện thoại:
-Bây giờ cậu đang ở đâu?
Tiểu Phương đáp:
-Tôi đang ở cửa khách sạn.
Mộ Diệc Thần nghe xong, lập tức cúp máy, lạnh giọng nói với một vệ sĩ tên Tiểu Viên khác đang giữ ngoài cửa:
-Gọi điện kêu xem cứu thương.
-Vâng, ông chủ!
Vệ sỹ lập tức làm theo chỉ thị của Mộ Diệc Thần.
Hai người bọn họ nhanh chóng lên thang máy, không ai để ý đến Niên Niên chạy ra cùng.
Mẹ không muốn thấy bố, cho nên bố đi cùng cậu bé, mẹ đi đến phòng dì Nghiên Nghiên và dì Chân Hy rồi.
Bây giờ bố đi rồi, cậu bé rất sợ ở một mình, cho nên muốn đi tìm mẹ, nhưng cậu vẫn chưa vào thang máy, bố đã đi rồi.
Cửa phòng 2806 đã bị cậu khóa lại, cậu không gọi điện được cho mẹ.
Cho nên Niên Niên quyết định một nhìn đi vào thang máy tìm mẹ.
Nghĩ vậy cậu bé đến cửa thang máy, nhón chân lên đưa tay ấn nút, đợi rất lâu rất lâu, thang máy cuối cùng cũng đến nơi.
Cửa vừa mở ra cậu bé liền nhìn thấy mấy ông chú mặc đồng phục nhân viên đứng bên trong, cậu bé không nghĩ nhiều lập tức đi vào.
Khi cửa thang máy đóng lại, lại có mấy chú mặc đồng phục nhân viên chen vào.
Bọn họ vừa vào, cậu bé liền bị đẩy đến góc trong thang máy, những người đó cũng không để ý đến cậu bé, chào hỏi xong liền ấn ngay tầng F2.
-Chú ơi, xin bấm hộ cháu tầng 30 với.
Cơ thể của Niên Niên không đủ cao, thân hình lại nhỏ bé không chen qua đó được, cho nên lễ phép xin bọn họ giúp đỡ.
Nhưng bọn họ không cùng chung ngôn ngữ, lời cậu bé nói những người đó căn bản nghe không hiểu.
Sau khi thấy cậu bé nói mấy lời nghe không hiểu, lại thấy cậu không có phản ứng gì liền mặc kệ cậu bé, tiếp tục bàn luận cái gì đó, trong tay còn cầm thứ gì giống như bản sửa chữa.
Niên Niên hết cách, chỉ đành đứng đợi, cuối cùng được bọn họ đưa đến tầng F2, Niên Niên vốn muốn đợi sau khi những người đó đi, cậu bé sẽ ấn về tầng 30.
Nhưng mấy người đó lại kéo cậu bé ra, làu bàu nói một đống những lời cậu không hiểu được, sau đó liền đóng thang máy lại rồi để biển sửa chữa, để cậu bé ở lại cửa phòng sửa chữa và đi làm việc hết.
Lúc này Niên Niên mới phản ửng lại, thì ra bọn họ đến để sửa thang máy.
Lần này cậu bé không lên được rồi.
Không biết thang máy bao giờ mới sửa xong, cậu sợ mẹ lo lắng, nên quyết định đi theo cầu thang bộ leo lên tầng, tìm điện thoại gọi cho mẹ, nhưng tìm cả nửa ngày cũng không thấy cầu thang bộ, hết cách, cậu chỉ đành đi thuận theo hầm để xe.
Trong phòng 3001.
Trần Nghiên Nghiên nhận được điện thoại của Cung Thiếu Dương, nói muốn mời bọn họ ăn tối, cô lập tức cười đồng ý, sau đó nhìn Tô Vũ Đồng và Thôi Chân Hy nói:
-Thiếu Dương ở nhà hàng đợi chúng ta, chúng ta xuống gọi Niên Niên cũng đi ăn cơm đi.
Tô Vũ Đồng gật đầu cùng Chân Hy đứng dậy, đi ra ngoài cửa cùng cô, đi thang máy đến tầng 28.
Đến cửa Tô Vũ Đồng gõ, thấy bên trong không đáp lại, cô nghĩ chắc Mộ Diệc Thần dẫn Niên Niên ra ngoài, cũng không nghĩ gì nhiều, liền nói với Trần Nghiên Nghiên và Thôi Chân Hy:
-Thằng bé không có trong phòng, chúng ta đi ăn thôi.
Hai người gật đầu, sau đó cùng Tô Vũ Đồng rời khỏi tầng 28, đi đến nhà hàng.
Ăn cơm xong, vừa uống trà vừa nói chuyện, thời gian đã đến 10 giờ rồi, mọi người ai về phòng nấy.
Tô Vũ Đồng đến phòng 2806 gõ cửa, bên trong vẫn không có tiếng đáp lại, vì buổi chiều Mộ Diệc Thần bỗng nhiên nói muốn ở cùng Niên Niên, cô liền vội vã đi, không mang theo thẻ phòng.
Bây giờ bị khóa ngoài cửa, cô rất bất lực, chỉ đành gọi điện cho Mộ Diệc Thần.
Mộ Diệc Thần sau khi rời khỏi khách sạn liền liên hệ với mấy đối tác làm ăn ở Hàn Quốc, bảo bọn họ dùng quan hệ giúp anh tìm kiếm tung tích của Châu Lệ Đồng.
Lee Jeong Ho không ngờ bạn trai Châu Lệ Đồng lại quen biết nhiều thương nhân giàu có đến vậy, phút chốc cảm thấy số tiền cô ta đưa lúc trước không đáng nhắc tới, bắt đầu tham lam đòi tăng giá, mở miệng muốn 50 triệu đô Mỹ.
Để đảm bảo hắn ta còn đề xuất điều kiện khắt khe chỉ cần tiền mặt.
Nếu Mộ Diệc Thần