Tô Vũ Đồng lo lắng mắt đỏ ửng, vô cùng hối hận:
-Đều tại tôi, đều tại tôi, tại sao không trông Niên Niên chứ! Tại sao muốn đi!
Nếu cô không đi, Niên Niên sẽ không mất tích.
Tô Vũ Đồng lúc này hận không thể tát chính mình mấy cái bạt tai.
Thấy cô đau lòng tự trách như vậy, Trần Nghiên Nghiên vội an ủi cô:
-Vũ Đồng, đây không phải lỗi của cậu, đều là Mộ Diệc Thần anh ta quá vô trách nhiệm.
Rốt cuộc anh ta có kiến thức căn bản không thế, sao anh ta có thể để một đứa bé ở một mình được.
Bây giờ hại Vũ Đồng đau lòng buồn bã như vậy, thật là cặn bã đến một đẳng cấp mới rồi.
Trong lòng Thôi Chân Hy cũng khó chịu, nhìn Tô Vũ Đồng nói:
-Vũ Đồng, bây giờ không phải lúc buồn bã tự trách mình, Niên Niên không đi ra khỏi thang máy, vậy chính là chưa ra khỏi khách sạn, có lẽ thằng bé đang trên đường đi, chúng ta đi tìm từng tầng một đi.
Cung Thiếu Dương vội bổ sung thêm:
-Chân Hy nói đúng, các cô từ tầng 1 tìm lên, tôi đi thang máy lên trên tầng cao nhất tìm xuống.
Nghe lời mọi người nói, Tô Vũ Đồng vội vã gật đầu.
-Anh bảo vệ, đây là danh thiếp của tôi, nếu anh có phát hiện gì, thì hãy gọi điện cho tôi.
Thôi Chân Hy đưa danh thiếp của mình cho bảo vệ phòng giám sát.
Bảo vệ nhận rồi gật đầu.
Bốn người ra khỏi phòng giám sát, lập tức chia nhau ra tìm từng tầng một.
Khách sạn rất lớn, bọn họ tìm rất vất vả, tìm kiếm liên tục đến nửa đêm vẫn chưa tìm thấy bóng dáng của Niên Niên.
Lòng Tô Vũ Đồng như lửa đốt, sắc mặt xám xịt lại đôi môi cũng nhợt nhạt, khi leo cầu thang ngã liên tiếp mấy lần, đầu gối và bắp chân đều bị thương.
Thấy cô như vậy Nghiên Nghiên và Chân Hy đau lòng muốn chết, hai người một trái một phải đỡ cô đi.
Ba rưỡi sáng, Tô Vũ Đồng vì lo lắng quá độ nên bị hạ đường huyết, ngất đi.
Cung Thiếu Dương bảo Trần Nghiên Nghiên và Chân Hy mau chóng đưa cô đến phòng 3001 nghỉ ngơi, một mình anh tìm tiếp.
Trần Nghiên Nghiên và Thôi Chân Hy lòng đều lo lắng cho Niên Niên, đặt Tô Vũ Đồng xuống liền quay lại tìm.
Tô Vũ Đồng hôn mê nửa tiếng, sau khi tỉnh lại cô lập tức nhớ ra gì đó, nhanh chóng xuống giường, chạy ra khỏi phòng, xông thẳng đến phòng giám sát.
Bảo vệ trực ban thấy mặt cô xanh xao, lại thấy chân đầy vết thương, giật mình, nói với cô:
-Cô gái, tôi vẫn giúp cô để ý, nhưng rất xin lỗi, tôi không hề thấy con của cô.
Lúc trước, vẫn còn là một cô gái rất có tinh thần, bây giờ sao lại trở nên xanh xao thế này!
Tô Vũ Đồng nói:
-Anh bảo vệ, cho hỏi anh có thể liên hệ với công nhân sửa chữa thang máy được không?
Lúc trước con họ chỉ chú ý đến Niên Niên, hoàn toàn bỏ qua mấy công nhân sửa thang máy đi vào cùng sau đó.
Bọn họ cùng đứng chung một thang máy, có lẽ biết điều gì đó.
Bảo vệ gật đầu nói:
-Cô đợi chút, tôi hỏi giúp cô.
Nói xong, lập tức lấy bộ đàm ra, liên lạc với công nhân sửa thang máy đang trực ban, bảo anh ta hỏi thử mấy người công nhân hôm nay đến sửa thang máy, bé trai lúc đó đứng cùng thang máy với bọn họ đi đâu rồi.
Công nhân sửa thang máy nghe xong lời anh nói, lập tức gọi điện hỏi giúp.
Khi Tô Vũ Đồng nghe thấy trong bộ đàm tin tức Niên Niên ở dưới thang máy tầng F2, cô lập tức quay người xông ra khỏi phòng giám sát.
Tầng F2 là hầm để xe, bóng tối chính là vùng cấm của cô, nhưng vì con trai, cô không màng điều gì cả.
Tinh thần cô có chút hoảng hốt, chạy lại gấp như vậy, bảo vệ nửa đêm sợ cô xảy ra chuyện gì, vội vã lập tức tìm trong ngăn kéo danh thiếp của Thôi Chân Hy, gọi điện.
Thôi Chân Hy và Trần Nghiên Nghiên cùng Cung Thiếu Dương ba người đang chạy qua chạy lại trong khách sạn, bỗng nhiên nhận được điện thoại của bảo vệ, còn tưởng có tin tức của Niên Niên rồi.
Lúc đang vui mừng, lại nghe thấy bảo bệ nói không phải tìm thấy đứa bé, mà là Tô Vũ Đồng đi đến hầm để xe rồi, nụ cười trên mặt Trần Nghiên Nghiên và Thôi Chân Hy lập tức đông cứng lại.
Thấy biểu cảm của bọn họ, Cung Thiếu Dương hỏi:
-Sao thế? Tô Vũ Đồng đi xuống hầm tìm, có vấn đề gì sao?
Trần Nghiên Nghiên mang theo tiếng nức nở kèm lời nói:
-Thiếu Dương, Vũ Đồng cô ấy có chứng sợ bóng tối!
Những gì cô ấy trải qua năm ấy cô vẫn nhớ rõ mồn một.
Mấy bệnh nhân hung hăng đó trong phòng bệnh tối đen điên cuồng đánh cô,