Tâm trạng Tô Vũ Đồng có chút phức tạp, anh sẽ không ngồi trên sofa kia cả đêm chứ?
Mộ Diệc Thần luôn chú ý đến hành động của cô, thấy cô nhìn mình, liền nhìn lại cô, ánh mắt thâm sâu khiến người ta nhìn không biết anh đang nghĩ gì.
Tô Vũ Đồng lại bị anh nhìn làm hoảng hốt lần nữa, vậy nên lập tức quay mặt sang hướng khác.
Cô mặc kệ, anh thích thế nào, thì thế nấy!
Nghĩ vậy cô bình tĩnh nhắm mắt lại.
Cô tưởng mình nhất định sẽ ngủ được, nhưng nằm rất lâu cũng không có chút buồn ngủ nào, vậy nên âm thầm nhìn trộm Mộ Diệc Thần một cái.
Anh cũng chưa ngủ, lặng lẽ ngồi đó, lông mày nhíu chặt cũng không biết đang nghĩ gì, vì anh trên gương mặt điển trai của anh có thêm vài phần thâm trầm.
Cô mím môi, mắt mình một câu, anh nghĩ gì thì liên quan gì đến cô!
Thật là lo bò trắng răng!
Sau đó quay người, nhắm mắt lại.
Nghe thấy tiếng cô trở mình, ánh mắt Mộ Diệc Thần lại nhìn cô lần nữa, lần này không hề thu lại.
Anh không phải người nhàn rỗi, cho dù ở cùng Đồng Đồng, anh cũng sẽ tìm vài chuyện để làm, còn khi ở cùng cô, cho dù cô không nói chuyện với anh, quay lưng về phía anh, anh cũng không cảm thấy nhạt nhẽo.
Chỉ có ở cạnh người mình thích, mới không cảm thấy nhạt nhẽo, lẽ nào bản thân thực sự thích cô rồi?
Lẽ nào bản thân vừa rồi là vì cô mới buồn bực như vậy?
Mộ Diệc Thần lại rơi vào trầm tư.
Sáng sớm hôm sau.
Khi Tô Vũ Đồng tỉnh dậy, liền thấy Mộ Diệc Thần nhắm mắt dựa vào sofa.
Ánh nắng sớm rọi qua cửa sổ chiếu lên gương mặt anh, phủ lấp đi sự hung dữ của anh và thêm vào đó vài phần dịu dàng.
Không giống vẻ lạnh lùng vô tình thường ngày, lúc này anh yên tĩnh giống như anh trai hàng xóm vậy, khiến người ta cảm thấy có cảm giác thân thiết.
Trong giây phút ngẩn ngơ, Tô Vũ Đồng lại nhìn thấy hình ảnh Lucas khi còn nhỏ trên gương mặt anh.
Khi ở Maldives, mỗi sáng cô tỉnh lại, luôn có thể thấy anh đầu tiên.
Cho dù ngủ hay thức, trên khuôn mặt anh cũng đều tràn đầy sự thân thiện.
Tô Vũ Đồng rất nhớ quãng thời gian vui vẻ hạnh phúc đó.
Nhìn Mộ Diệc Thần, nhìn rồi lại nhìn, cô có chút mê mẩn.
Cô cứ nhìn anh, đến khi anh thức dậy, mới hoảng loạn di chuyển ánh mắt đi.
Mộ Diệc Thần bắt được sự hoảng loạn nhanh chóng biến mất trong ánh mắt của cô, sự phiền muộn trong lòng tối qua bỗng nhiên tiêu tan như mây khói, khóe miệng bất giác nhếch lên, nói:
-Muốn nhìn thì thoải mái nhìn.
Tô Vũ Đồng ho nhẹ một tiếng, chuyển chủ đề:
-Sếp Mộ, phiền anh đi mua đồ ăn sáng, tôi đói rồi.
Thật là mất mặt!
Tô Vũ Đồng hận không thể đâm mình mấy nhát.
Giận bản thân tại sao lại không biết tự kiềm chế như vậy, nhìn anh làm gì?
Nghe thấy lời cô nói, Mộ Diệc Thần cười đứng dậy, đi ra khỏi phòng bệnh.
Khi anh mua bữa sáng quay lại, Tô Vũ Đồng đã đang truyền nước dinh dưỡng rồi.
-Há miệng!
Thấy cô không tiện tự dùng tay, Mộ Diệc Thần cấm chiếc thìa nhỏ chủ động đút cho cô lần nữa.
Tô Vũ Đồng thực sự đói rồi, không muốn có lỗi với bụng mình, lần này không từ chối anh, trong lòng liền nghĩ coi anh như hộ lý là được rồi.
Nghĩ vậy cô không còn ngại nữa.
Cô ăn từ từ, anh kiên nhẫn đút, anh còn luôn dùng khăn giấy cẩn thận để giúp cô lau khóe miệng, cảnh tượng hòa hợp lạ thường.
Châu Lệ Đồng đứng bên ngoài phòng bệnh trông thấy tất cả, nắm chặt tay, bộ móng tay xinh xắn mới làm xong đều gãy cả, móng tay sắc nhọn đâm vào da thịt, cô ta cũng không hay biết.
Cô ta vốn còn định đến giả bộ quan tâm đến Tô Vũ Đồng một chút, tiện thể hiện trước mặt Mộ Diệc Thần, nhưng thấy cảnh này cô ta thay đổi chủ ý!
Ngay cả sự quan tâm giả tạo của cô ta Tô Vũ Đồng cũng không xứng!
Quay người, cô ta rời khỏi phòng bệnh, đi ra khỏi cổng bệnh viện.
Cô ta không thể để Tô Vũ Đồng ngang ngược chiếm lấy Mộ Diệc Thần, cô ta buộc phải cướp Mộ Diệc Thần về.
Nghĩ vậy cô ta gọi một cuộc điện thoại cho chị Lý trợ lý của mình, bảo chị giành suất trong buổi thử vai bộ phim mới của đạo diễn nổi tiếng Trương Hàn vào ngày mai.
Chị Lý nghe vậy tất nhiên rất vui, lập tức đi làm thay cô ta, nửa tiếng sau chị gọi điện lại:
-Đồng Đồng à, vai nữ chính trong bộ phim đó của đạo diễn Trương đã quyết định rồi, bây giờ chỉ có vai nữ thứ, cô xem?
Châu Lệ Đồng luôn cao ngạo, trừ vai nữ chính