Trong lòng hối hận rồi!
Không còn tay, vậy chi bằng giết bọn chúng đi!
Mộ Diệc Thần không nhìn bọn buôn người, mà đưa tay nhẹ nhàng giúp Tô Vũ Đồng kéo áo bị đánh rách sau lưng, sau đó cởi áo khoác của mình ra choàng lấy cô, mặt đầy cay nghiệt nói:
-Thêm cả hai chân nữa!
Làm người phụ nữ của anh thành ra như vậy, anh thực sự rất muốn giết bọn chúng, nhưng lại cảm thấy giết bọn chúng thì quá dễ dãi với chùng rồi, anh muốn phần đời còn lại của bọn chúng sống không bằng chết.
-Vâng!
Tiểu Phương và Tiểu Viên đồng thanh đáp, sau đó cùng ra tay.
Tô Vũ Đồng dựa vào lòng Mộ Diệc Thần, không hề nhìn hai tên buôn người độc ác kia, bên tai chỉ nghe thấy tiếng kêu thảm thiết liên tục của bọn chúng.
Mộ Diệc Thần thấy cô không muốn nhìn, dịu dàng nhẹ giọng nói bên tai cô:
-Tôi đưa cô đi.
Sau đó nói với Tiểu Dương:
-Ở đây cậu giải quyết đi!
Nói rồi, bế Tô Vũ Đồng đi ra ngoài, đưa cô đến bệnh viện trong thị trấn.
Bệnh viện trong thị trấn này điều kiện có hạn, Mộ Diệc Thần không yên tâm, sau khi khử trùng bôi thuốc băng bó xong ở đây, anh bảo Tiểu Vương nhanh chóng đưa bọn họ về Giang Thành, đi đến phòng khám riêng cao cấp của Cung Thiếu Dương.
Khi Cung Thiếu Dương nhìn thấy vết thương trên người Tô Vũ Đồng, mặt đầy kinh ngạc, nhìn Mộ Diệc Thần hỏi:
-Sao lại thành ra thế này?
Từ khi anh quen biết Tô Vũ Đồng đến nay, cô không phải bị thương thì là bị bệnh nếu không thì sẽ ngất, cuộc đời cô dường như có mối duyên không dứt được với thuốc.
Thế này quá khổ rồi!
Mộ Diệc Thần nhìn những vết thương hiện ra lần nữa, lông mày nhíu chặt lại, trái tim cũng siết lại.
Cung Thiếu Dương thấy anh không nói, chăm chú nhìn vết thương sau lưng của Tô Vũ Đồng, liền lập tức rời ánh mắt sang Tô Vũ Đồng.
Nếu anh không hỏi rõ, sao có thể giải thích với Nghiên Nghiên.
Tô Vũ Đồng mấp máy đôi môi nhợt nhạt, nói:
-Vết thương trên tay là lúc tôi cắt dây thừng chạy trốn, mảnh sứ vỡ làm ra, trên lưng là bị bọn buôn người dùng roi da quất.
Cung Thiếu Dương là bác sĩ, cô không muốn giấu anh, nói ra anh mới có thể kê đúng thuốc, cô mới có thể nhanh khỏi.
Cung Thiếu Dương không ngờ cô lại trải qua chuyện đáng sợ như vậy, cả người kinh ngạc, ánh mắt tràn đầy cảm thông:
-Sao cô lại bị bọn buôn người nhắm vào vậy?
Trước đó anh chỉ biết cô không về nhà, nhưng lại hoàn toàn không ngờ lại bị bọn buôn người bắt đi.
Những kẻ buôn người đó thật là điên cuồng mất nhân tính, còn giày vò cô thành ra như này.
Thật đáng chết!
Tô Vũ Đồng biết Cung Thiếu Dương quan tâm đến cô, ngẩng khuôn mặt trắng bệch, nói:
-Đều là Lâm Yên Nhiên giở trò, bà ta lừa tôi về nhà họ Tô, bảo bọn buôn người trói tôi lại, muốn bán tôi lên vùng núi.
Cung Thiếu Dương nghe xong, lửa giận cháy bùng lên, chuyển mắt nhìn Mộ Diệc Thần trầm lặng nói:
-Diệc Thần, cậu tuyệt đối đừng tha cho Lâm Yên Nhiên!
Lòng dạ độc ác như vậy, bà ta thật là một con ác quỷ đội lốt người mà!
Mộ Diệc Thần ngước đôi mắt thâm sâu lên, u tối ngang ngược nói:
-Dám động đến người phụ nữ của tôi, tôi tuyệt đối sẽ khiến bà ta sống không bằng chết!
Tô Vũ Đồng thấy anh nói mình là người phụ nữ của anh, hơi ngây ra, trong lòng không biết tại sao, đột nhiên không kháng cự, ngược lại còn có chút ngọt ngào.
Cung Thiếu Dương gật đầu, nói:
-Vậy thì tốt!
Sau đó nói với Tô Vũ Đồng:
-Cô chịu đựng chút, tôi giúp cô khử trùng rồi bôi lại thuốc.
Tô Vũ Đồng gật đầu, so với những đau đớn cô đã trải qua, cái này có là gì.
Cung Thiếu Dương thấy cô bình tĩnh như vậy, có chút đau lòng, cố gắng làm nhẹ nhàng.
Giúp Tô Vũ Đồng băng bó lại xong, anh dặn dò Mộ Diệc Thần:
-Không được để cô ấy đụng vào nước, không được để mệt, càng không được ăn cay và gia vị màu đậm vị nồng!
Dặn dò tỉ mỉ một đống.
Tô Vũ Đồng tự mình không nhớ nổi, Mộ Diệc Thần lại cực kỳ chăm chú, không để sót gì đều ghi nhớ trong đầu.
Sợ có sơ suất gì, anh còn đặc biệt bảo Cung Thiếu Dương nói lại lần nữa.
Thấy anh nghiêm túc như vậy, Tô Vũ Đồng lặng lẽ nhìn góc nghiêng hoàn hảo trên gương mặt anh, trong lòng hơi gợn sóng.
Mộ Diệc Thần trao đổi xong với Cung Thiếu Dương những điều cấm kỵ, liền bế Tô Vũ Đồng ra khỏi phòng khám, đặt vào chiếc xe Maybach.
-Sếp Mộ, đi đâu ạ?
Tiểu Vương hỏi một câu.
Mộ Diệc Thần bình tĩnh nói:
-Chung cư