Gương mặt điển trai hết sức của Mộ Diệc Thần nở nụ cười nhàn nhạt, lý lẽ hùng hồn nói:
-Thiếu Dương nói, cô không thể bị mệt.
Dứt lời, không đợi Tô Vũ Đồng lên tiếng thêm, trực tiếp bế cô đến phòng khách.
Lần đầu tiên anh cảm thấy lời Thiếu Dương lại tốt có tác dụng như vậy.
Tô Vũ Đồng ngồi trước bàn ăn, nhìn sáu món ăn một món canh xinh đẹp trên bàn, cô còn tưởng Mộ Diệc Thần chỉ gọi cho cô một phần canh bí đao sườn thôi, không ngờ đầy đủ như vậy.
-Uống canh trước.
Khi cô đang ngạc nhiên, Mộ Diệc Thần múc cho cô một bát canh, đặt trước mặt.
Thấy anh chu đáo như vậy, Tô Vũ Đồng có chút không thích ứng được, ngẩn ngơ nói một câu:
-Cảm ơn!
Không thực tế, quá không thực tế.
Nếu nói hạnh phúc ở Hàn Quốc là ảo tưởng, vậy thì lúc này là giấc mơ.
Mộ Diệc Thần chỉ cười không nói, ngồi bên cạnh cô, cũng múc cho mình bát canh, Tô Vũ Đồng uống một ngụm, anh uống một ngụm theo.
Thấy anh giữ tư thế giống mình, hành động giống mình, Tô Vũ Đồng bỗng nhiên cảm thấy Mộ Diệc Thần như vậy có chút đáng yêu kỳ lạ, hơi nhếch miệng lên cười.
Mộ Diệc Thần không biết tại sao cô cười, chỉ cảm thấy nụ cười này của cô đẹp như hoa đào đầu xuân, bất giác cười theo.
Bữa cơm này có lẽ là lần vui vẻ nhẹ nhàng nhất của hai người.
Ăn cơm xong, Mộ Diệc Thần đưa Tô Vũ Đồng đến phòng khách, cùng cô xem ti vi.
Trừ Niên Niên ra, Mộ Diệc Thần là người khác giới đầu tiên Tô Vũ Đồng xem ti vi cùng, cô lặng lẽ ngồi, trong lòng chất đầy một đống thứ kỳ lạ.
Xem một lúc, Mộ Diệc Thần nhận điện thoại của Tiểu Dương, nói với anh chuyện bên Kim Hoa đã xử lý thỏa đáng.
Theo pháp luật quy định hai tên buôn người kia vốn sẽ ngồi tù 15 năm, nhưng anh cảm thấy bộ dạng đó của chúng ngồi tù, vốn chính là để nhà nước nuôi, cho nên anh liền bảo cảnh sát thả chúng về quê, đem toàn bộ tài sản của bọn chúng làm thành tài sản phi pháp bị tịch thu, để bọn chúng tàn tật trong ngôi nhà trống trơn, tự lực cánh sinh.
Cách làm của Tiểu Dương hợp ý Mộ Diệc Thần, vì anh muốn ở bên cạnh Tô Vũ Đồng, cho nên chuyện đi trừng phạt Lâm Yên Nhiên cũng giao hết cho anh ấy.
Tô Vũ Đồng không chỉ là vợ của sếp Tiểu Dương, mà cô còn là bạn thân của anh, vì báo thù cho Tô Vũ Đồng, anh không từ điều gì.
-Đúng rồi, sếp Mộ, bên Mike đã chụp xong ảnh của Tô Vũ Nồng, dán lên mạng tiến hành giao bán rồi.
Tiểu Dương vội báo cáo.
-Ừm, biết rồi.
Đối với Tô Vũ Nồng anh không có chút cảm giác nào, lời này nói ra rất hững hờ.
Giống như Tô Vũ Đồng chỉ là một con chó con mèo không quan trọng gì vậy.
Tô Vũ Đồng không hề biết Tiểu Dương báo cáo với anh những gì, lặng lẽ ngồi bện cạnh xem ti vi.
Mộ Diệc Thần cúp máy, liền cùng cô xem.
Lần này Tô Vũ Đồng không cảm thấy kháng cự như lúc anh ở cạnh mình trên đảo Jeju, ngược lại cảm giác thời gian có anh đều trôi qua hơi nhanh.
Thoắt cái đã đến tối, tay Tô Vũ Đồng không được đụng vào nước, Mộ Diệc Thần lại còn chủ động giúp cô rửa chân.
Khi tay anh chạm vào chân cô, trong lòng cô thêm một cảm giác lạ thường.
Cảm giác đó theo từng cái chạm của anh mà ngày càng rõ ràng.
Cô hơi cắn môi, thẹn thùng cúi đầu.
Cô thực sự điên rồi, lại có thể trắng trợn nảy sinh tình cảm với anh như vậy.
Mộ Diệc Thần nắm lấy bàn chân trắng ngần thon thả của cô, lại có chút quyến luyến không rời, hơi ngước mắt lên nhìn cô, trong đôi mắt như sao kia ngập tràn tia sáng lấp lánh.
Tô Vũ Đồng nhìn thẳng vào mắt anh, bỗng nhiên hồi hộp, trong lồng ngực giống như đột nhiên có một chú thỏ nhảy tưng tưng lên không ngừng.
Mộ Diệc Thần nhìn dáng vẻ của cô, cười giúp cô lau sạch chân, nói:
-Cơ thể không tắm được, có muốn gội đầu không?
Rửa chân cũng để khiến Tô Vũ Đồng hồi hộp như vậy rồi, nghe thấy anh muốn gội đầu cho mình, cô lập tức xẩu hổ lắc đầu, vội vã nói:
-Không cần không cần đâu!
Cô không muốn mắc bệnh tim!
Thấy cô thẹn thùng như vậy, tâm trạng Mộ Diệc Thần rất tốt, gian xảo nhìn cô, nói:
-Tóc cô có mùi, cô chắc chắn không gội?
Tô Vũ Đồng:
Ngại ngùng vuốt mái tóc dài của mình.
Có sao?
Sao cô không ngửi thấy.
Nhìn hành động của cô, Mộ Diệc Thần cười thầm, cực