Tô Vũ Đồng gật đầu, cũng không nói là đón ai.
Cô không muốn nói nhiều, Cố Triều Tịch cũng sẽ không tiếp tục hỏi thêm, lập tức chuyển chủ đề:
-Sô cô la tôi đưa cô có mang theo không?
Anh muốn biết cô có ăn không?
Trong đó còn có thêm a giao*.
(*A Giao trong tiếng Việt còn gọi cao/ keo da lừa, là một loại thuốc truyền thống của Trung Quốc.
)
Tô Vũ Đồng nghe thấy lời quan tâm của anh, mỉm cười gật đầu:
-Cảm ơn sếp Cố quan tâm, tôi luôn mang theo.
Bản thân cô không muốn ngất lần nữa, cho nên mỗi ngày trước khi ra ngoài cô đều lấy hai viên sô cô la.
Nói kể cũng lạ, lúc trước cô không phải chưa từng ăn sô cô la, nhưng lại không có loại nào ngon như của Cố Triều tịch tặng.
Cố Triều Tịch nghe thấy cô nói mang theo, trong lòng rất vui sướng:
-Bạn tôi là chuyên gia làm sô cô la, mỗi lần đều mang đến tặng tôi rất nhiều, tôi không thích đồ ngọt, cô ăn hết nhớ bảo tôi, tôi tặng hết mấy hộp còn trong nhà cho cô.
Thực ra đây chỉ là cái cớ, anh không muốn trong lòng Tô Vũ Đồng có áp lực nên mới nói vậy, hộp sô cô la anh tặng là đặt riêng cho Tô Vũ Đồng.
Tô Vũ Đồng cười, thì ra là vậy, nói:
-Được!
Vừa hay Nghiên Nghiên cũng thích ăn, sô cô la trong nhà anh để lâu cũng hết hạn, chi bằng cho bọn họ.
Thứ tốt như vậy lãng phí là phí của trời.
Thấy cô cuối cùng cũng cười thoải máu, đôi mắt đào hoa của Cố Triều Tịch lấp lánh những đốm sáng, cúi đầu nhìn đồng hồ, nói:
-Sắp đến giờ tôi phải lên máy bay rồi, đợi tôi về cùng ăn cơm nhé, xây dựng trong tâm thương mại giai đoạn 2 cần nghiên cứu thiết kế kỹ lưỡng, đến lúc đó tôi bảo Từ Vinh đến giải thích với cô.
Đó là dự án đầu tiên cô phụ trách, anh sẽ hết lòng hỗ trợ giúp đỡ cho cô, để cô ngồi vững cái ghế tổng giám đốc Tô Thị.
-Được! Vậy về gặp.
Tô Vũ Đồng cười đáp.
Cô vốn còn định hẹn, không ngờ anh lại chủ động trước.
-Tạm biệt!
Cố Triều Tịch cười vẫy tay với cô, đi đến đường dành cho VIP.
Anh chưa đi bao xa, liền thấy Mộ Diệc Thần, anh ôm Châu Lệ Đồng đang đi về phía cửa ra.
Cố Triều Tịch hơi nhíu mày, lập tức quay người trở lại.
Trợ lý thấy anh quay đầu, vội nhắc nhở:
-Sếp Cố, anh muốn đi đâu, thời gian cất cánh sắp tới rồi.
Cố Triều Tịch lạnh lùng lườm anh:
-Bảo công ty hàng không, trì hoãn lại!
Mộ Diệc Thần dẫn Châu Lệ Đồng trở về, lại bảo Tô Vũ Đồng đi đón.
Anh không thể đi!
Trợ lý bị anh lườm như vậy, không dám nhiều lời, lập tức làm theo lời anh.
Cửa đón.
Tô Vũ Đồng nghe thấy thông báo chuyến bay từ thành phố Vân đến Giang Thành đã hạ cánh, lập tức mặt mũi hớn hở nhìn về phía lối ra.
Hai mươi mấy ngày không gặp Mộ Diệc Thần, cô thực sự rất nhớ anh.
Thời gian này anh bận như vậy, nhất định mệt lắm, lát nữa về nhà nhất định cô phải làm cho anh mấy món thật ngon.
Trong lòng tính làm cho anh những gì, đáy mặt diện lên nét cười ngọt ngào.
Nhưng một giây sau, khi cô nhìn thấy Mộ Diệc Thần ôm Châu Lệ Đồng đi ra, nụ cười trên mặt bỗng chốc cứng lại, trái tim rơi xuống vực sâu.
Ngôi sao nữ của công ty bị thương, thì ra là chỉ Châu Lệ Đồng sao?
Vậy mà anh lại giấu cô!
Hai mươi mấy ngay, cô giống như con ngốc mỗi ngày đền nhớ anh, mà anh lại ở bên cạnh người con gái khác!
Chả trách anh không chủ động gọi điện cho mình, chả trách mỗi lần mình gọi điện anh đều vội vội vàng vàng như vậy!
Ha ha ha!
Tô Vũ Đồng mày là đồ ngu, cực ngu!
Mày lại tưởng anh ấy thực sự bị công việc cuốn lấy.
Khi cô nở nụ cười này, Mộ Diệc Thần vừa đúng lúc phát hiện ra cô, lòng chợt căng lên, cơ thể lập tức cứng đờ.
Cảm nhận được sự căng thẳng của anh, Châu Lệ Đồng quay đầu nhìn, thấy Tô Vũ Đồng đứng ở nơi không xa, khóe miệng nhếch lên lạnh lùng, thân mật dựa vào lòng Mộ Diệc Thần.
-Mọi người xem đó không phải là ngôi sao lớn Châu Lệ Đồng sao, người ôm cô ấy hình như là Mộ Diệc Thần tổng giám đốc Hoa Thành!
Trong đám người không biết là ai hét lên câu ấy, mọi người lập tức đưa ánh mắt nhìn qua, thấy thực sự là Châu Lệ Đồng và Mộ Diệc Thần, đám người lập tức náo loạn lên, có rất nhiều người hâm mộ cuồng nhiệt lấy điện thoại ra, nhanh chóng vây xung quanh Mộ Diệc Thần và Châu Lệ Đồng.
Châu Lệ Đồng thấy Mộ Diệc Thần ngây ra nhìn Tô Vũ