Tiểu Vy và Đường Đường nhìn nhau, đều không dám làm trái ý cô, kính cẩn nói:
-Vâng!
Sau đó hai người liền đi.
Các cô vừa đi, điện thoại của Tô Vũ Đồng reo lên, cô liếc mắt, thấy là Mộ Diệc Thần gọi đến cô liền ngắt máy, còn tắt cả điện thoại.
Anh gọi đến muốn cảnh cáo cô à!
Yên tâm đi, cô đã biết rõ vị trí của mình rồi, sẽ không mặt dày bám lấy đâu, còn không đi nói linh tinh trên mạng điều gì bất lợi với Châu Lệ Đồng, những điều này không cần anh phải nói lại với cô.
Cô tắt di động xong, điện thoại bàn liền reo, cô lập tức đưa tay rút dây điện thoại.
Trong lòng Tô Vũ Đồng vô cùng kiềm chế, cơm cô cũng không ăn, nước cũng không uống, điên cuồng làm việc, giống như một cái máy không biết mệt mỏi, tăng ca đến tận đêm khuya.
Cố Triều Tịch không đi công tác nữa, mà sai trợ lý đi, anh vẫn theo Tô Vũ Đồng đến Tô Thị, cứ ngồi trong xe nhìn cửa sổ văn phòng cô.
Thời gian từng giây từng phú trôi qua, lòng anh càng ngày càng không yên, muốn lên đó nhưng lại không dám lên, chỉ đành gọi điện cho phòng bảo vệ, bảo bọn họ để ý chút khu vực văn phòng của tổng giám đốc.
Bởi vì quan hệ của giám đốc Trình với Cố Triều Tịch sớm đã quen thuộc với bảo vệ Tô Thị rồi, cho nên khi nghe thấy anh bảo bọn họ để ý đến khu vực văn phòng tổng giám đốc, bọn họ không chút do dự liều đồng ý.
Thời gian chỉ đến 12 giờ đêm, tài xế quay đầu nhìn Cố Triều Tịch hỏi:
-Sếp Cố, anh có muốn đi ăn chút đồ hay uống chút nước không?
Anh ta không hiểu, tại sao ông chủ trước giờ luôn ung dung thoải mái, muốn tự làm khổ mình như vậy.
Anh thích cô Tô kia tại sao không trực tiếp đi nói với cô ấy?
Cố Triều Tịch không nhìn anh, ánh mắt chăm chăm nhìn lên cửa sổ văn phòng của Tô Vũ Đồng, nói:
-Nếu anh đói thì tự đi ăn đi!
Tô Vũ Đồng ngược đãi bản thân như vậy, anh nào còn có tâm trạng, anh rời đi nhỡ cô lại bị bệnh thì phải làm sao?
Anh phải bảo vệ cô thật tốt.
Tài xế không biết ông chủ mình đang nghĩ gì, nghe thấy lời anh nói không dám lên tiếng thêm nữa.
3 giờ sáng, đèn văn phòng Tô Vũ Đồng cuối cùng cũng tắt, Cố Triều Tịch ngồi trong xe, nhìn xe cô đi qua xe mình, lập tức bảo tài xế đi theo, nhất mực bảo vệ cô về đến biệt thự họ Tô mới quay về.
Một đêm không ngủ.
Sáng ngày hôm sau, Tô Vũ Đồng mở điện thoại ra, lời nhắn và tin nhắn của Mộ Diệc Thần lần lượt nối tiếp nhau reo lên, cô chẳng thèm xem, trực tiếp chặn hết số của Mộ Diệc Thần.
Nếu đã sớm quyết định quay về vị trí của mình, vậy thì phải làm cho triệt để!
Một ngày mới, cô muốn bắt đầu lại.
Tắm rửa xong, ăn bừa sáng, rồi cô đi làm.
Đống ảnh ở sân bay hôm qua, truyền nhau trên mạng nhanh như gió, những người hâm mộ Châu Lệ Đồng liền gào thét trên mạng, hy vọng Mộ Diệc Thần và Châu Lệ Đồng bên nhau.
Còn weibo của Mộ Diệc Thần lại không có giải thích, cũng không có bất cứ lời nói rõ ràng nào.
Thái độ mập mờ như vậy, càng khiền người ta suy nghĩ linh tinh, độ hot của chủ đề càng tăng lên.
Tiểu Vy và Đường Đường lướt weibo mặt mày nghiêm trọng, đúng lúc này, Tô Vũ Đồng đến làm, thấy cô bình tĩnh như vậy, ai người có chút sợ hãi, vội tự giác thoát ra khỏi weibo, tự đi làm việc của mình.
Tô Vũ Đồng bây giờ đặt tâm trí vào công việc, cho nên vốn không có tâm trạng lên mạng.
Cô càng trầm lặng, không khí trong phòng làm việc càng áp lực, Tiểu Vy và Đường Đường không dám tạo ra mọt chút âm thanh nào, sợ là sẽ chọc đến cô.
Văn phòng yên tĩnh rất lâu liền bị chuông điện thoại của Tô Vũ Đồng phá vỡ, cô liếc mắt, là một số lạ, lập tức bắt máy:
-A lô?
-Vũ Đồng!
-Cạch!
Tô Vũ Đồng nghe thấy giọng của Mộ Diệc Thần, liền cúp máy, lại tắt máy lần nữa.
Mộ Diệc Thần sốt sắng, lại gọi vào điện thoại trong văn phòng cô.
Tô Vũ Đồng chỉ coi như không nghe thấy, tiếp tục làm việc.
Chuông điện thoại ra một quãng rồi lại một thêm một quãng.
Tiểu Vy và Đường Đường thấy vậy nhìn nhau, đều không dám can thiệp.
Mấy phía sau điện thoại bàn không reo nữa, điện thoại của Tiểu Vy đột nhiên reo lên.
Tiểu Vy thấy là tin nhắn Mộ Diệc Thần gửi tới, vội vã lấy cớ vào nhà vệ sinh, chạy ra ngoài nghe điện thoại