Niên Niên vô cùng vui sướng, đôi mắt cười cong lên thành vầng trăng khuyết, xoa bụng của ông Thọ, lại đi đến xoa đầu của búp bê, xem xét một chút chiếc quạt trong tay bọn họ.
Tô Vũ Đồng thấy cậu bé vui vẻ như vậy, tâm trạng cũng rất tốt, cứ nhìn cậu cười mãi.
Bọn họ chưa nhìn thấy, có một đôi mắt oán hận đang nhìn bọn họ trong bóng tối.
Lâm Yên Nhiên sau khi nhảy cầu xuống biển, không hề chết, được một người đàn ông chuyên đi buôn lậu cứu lấy, bà ta dựa vào nhan sắc quyến rũ của mình chủ động leo lên giường ông ta, để ông ta đưa bà ta ra nước ngoài, trốn thoát khỏi sự truy nã của cảnh sát trong nước.
Một năm ở nước ngoài này, bà ta không giây phút nào không nghĩ đến chuyện báo thù, nhưng bà ta không dám về nước, không ngờ ông trời có mắt lại đưa bọn họ đến trước mặt bà ta.
Bà ta đi cùng anh Huy người đàn ông đã cứu bà ta ra ngoài ăn cơm tất niên, liền để cho bà ta đụng phải bọn họ.
Thật là ứng nghiệm với câu nói cũ, oan gia ngõ hẹp!
Tô Vũ Đồng, lần này, tôi nhất định sẽ đòi lại cả vốn lẫn lãi với cô!
Tô Vũ Đồng không hề biết cô bị Lâm Yên Nhiên nhắm vào, vẫn chơi đùa cùng Niên Niên.
Ăn xong cơm tất niên, lúc bọn họ chuyển bị trở về, thì bên ngoài bắn pháo hoa.
Người nước ngoài thực ra đều rất thích đoán năm mới cùng người Hoa, lúc này phố người Hoa vô cùng náo nhiệt.
Tô Chính rất lâu rồi đã không vui vẻ như vậy, khí sắc cả người đều rất tốt.
Thầy Vương mỗi ngày đều ở trong bệnh viện, khó được ra ngoài, lúc này cũng rất vui vẻ.
Đi lại một vòng trên con phố, xem xong pháo hoa, bọn họ mới đi về phía bệnh viện Saint Peter.
Sau khi đưa ông nội về bệnh viện, Mộ Diệc Thần và Tô Vũ Đồng dẫn Niên Niên quay về trang viên nho, khi đến nơi đã sắp 11 giờ rồi, Niên Niên vốn còn đòi bố mẹ cùng đón giao thừa, kết quả lại ngủ mất.
Tô Vũ Đồng đưa thằng bé về phòng nằm xong liền định về phòng mình, vừa quay người Tiểu Dương liền đi tới nói với cô:
-Vũ Đồng, sếp Mộ bảo cô xuống dưới.
Sau lưng sếp Mộ canh vẫn quen gọi tên cô.
-Ừm, biết anh ấy tìm tôi xuống dưới làm gì không?
Tô Vũ Đồng hỏi Tiểu Dương.
Tiểu Dương đáp:
-Sếp Mộ không nói.
-Ồ, vậy à, thế đi thôi.
Tô Vũ Đồng nói xong, đi theo Tiểu Dương xuống tầng.
Mộ Diệc Thần lúc này đang gọi video cho bà Mộ, vừa thấy Tô Vũ Đồng tới, liền vẫy tay với cô nói:
-Qua đây.
Tô Vũ Đồng đi qua, nhìn thấy bà Mộ quý phái hiền từ trong màn hình, liền cười gọi một tiếng:
-Mẹ!
Sau đó nói:
-Chúc mẹ năm mới vui vẻ ạ.
Thì ra gọi cô xuống là để gọi video cho mẹ chồng.
Lần này cô kêu Mộ Diệc Thần và Niên Niên đến nơi này, một mình bà ở lại trong nhà, trong lòng thực ra rất áy náy.
-Cùng vui cùng vui!
Bà Mộ cười nhã nhặn, nhẹ nhàng vẫy tay với cô:
-Vũ Đồng, ông nội con hồi phục tốt không?
Tô Vũ Đồng thấy bà Mộ hỏi ông nội, trong lòng cảm động, cười đáp:
-Tốt, ông nội còn bảo con hỏi thăm mẹ nữa.
Nếu không phải mẹ chồng liên hệ được bệnh viện tốt như vậy, ông nội cũng không thể hồi phục tốt đến thế, trong lòng cô luôn cảm kích với bà.
Bà Mộ giữ nụ cười:
-Ông nội con thật là khách sáo, con thay mẹ chuyển lời với ông ấy, trị bệnh thật tốt, đợi qua một thời gian nữa mẹ sẽ qua đó thăm ông ấy.
Tô Vũ Đồng nghe thấy mẹ chồng trước giờ không thích ngồi máy bay, lại muốn qua thăm ông nội, càng thêm cảm động, gật đầu:
-Vâng, con sẽ làm vậy.
Bà Mộ cười với cô, sau đó nhìn vào màn hình dặn dò Mộ Diệc Thần:
-Lucas, con phải chăm sóc cho Vũ Đồng và Niên Niên thật tốt đó.
Mộ Diệc Thần mỉm cười:
-Mẹ, yên tâm đi, con sẽ làm tốt.
Cho dù bà không nói, anh cũng sẽ chăm sóc thật tốt.
-Ừm, vậy thì tốt, thời gian không còn sớm, mẹ không làm phiền các con nghỉ ngơi nữa.
Bà Mộ nói xong, nhìn hai người trong màn hình máy tính cười.
Hai đứa trẻ này thực sự càng nhìn càng xứng đôi, trong lòng bà rất hy vọng bọn chúng nhanh chóng xóa bỏ tất cả sự ngăn cách, cho bà thêm một cục cưng nhỏ nữa.
-Vâng mẹ, tạm biệt.
Tô Vũ Đồng vẫy tay với camera, sau đó phía bên bà Mộ liền tắt máy.
Nói chuyện xong Tô Vũ Đồng đứng dậy đi, nhưng lại bị Mộ Diệc Thần gọi