Mộ Diệc Thần thấy cô định đi ánh mắt liền lóe lên, tóm lấy tay cô, trực tiếp kéo cô vào lòng, ôm chặt lấy.
Vừa rồi cô nhận điện thoại của Cố Triều Tịch cười vui vẻ như vậy, lại nói nhiều lời với Cố Triều Tịch như vậy sau lưng anh, trong lòng anh vô cùng không vui.
Anh tưởng rằng cô không để tâm đến mình nữa, nhưng vừa rồi tại sao lại phải cướp lấy ly rượu của mình, lại phải lộ ra ánh mắt đó?
Cho nên anh mới dám đánh cược, trong lòng cô vẫn có vị trí của mình.
Nếu đã như vậy anh càng không thể buông tay cô ra được.
Anh muốn gói chặt cô bên cạnh mình, không để Cố Triều Tịch có cơ hội.
-Mộ Diệc Thần, anh say rồi!
Một luồng hơi rượu xộc tới, Tô Vũ Đồng lao vào lòng Mộ Diệc Thần, bị anh ghì sắp đứt hơi rồi, có chút bực bội gỡ tay anh ra.
Cô không biết anh lại đang phát điên cái gì?
Đã nói là cùng nhau uống rượu, anh lại một mình uống một chai to như vậy, hiện gì lại ghì cô chặt thế này, anh rốt cuộc muốn làm gì?
-Đừng động đậy, để anh ôm một lúc!
Mộ Diệc Thần ngang ngược nói một câu, đặt cằm lên đỉnh đầu cô, trong mắt cuồn cuộn hàng vạn cảm xúc.
Vũ Đồng, em biết trong lòng anh rất khó chịu không, em có thể đừng yêu người khác không?
Nghe thấy lời nói của anh, trái tim Tô Vũ Đồng bất giác mềm đi, liền không cử động nữa, lặng lẽ để anh ôm.
Cô thích anh, đây là sự thật không thể chối cãi, điều cô bắt bẻ là sao anh có thể nhận nhầm mình với người khác, chiều chuộng một thứ hàng giả nhiều năm như vậy.
Cô đã cho anh gợi ý, nhưng anh lại không cho cô phản ứng gì.
Lẽ nào anh thực sự chắc chắn rằng Châu Lệ Đồng chính là bản thân mình khi nhỏ sao?
Không, tuyệt đối không được, cô sao có thể cam tâm!
Cô vì vậy mà đã chịu đựng bao nhiêu đau khổ, cô nhất định phải làm anh tin rằng, cô mới là người ở cùng anh trên đảo Maldives hai tháng.
Nghĩ vậy, cô nói một câu:
-Mộ Diệc Thần, anh không cảm thấy em rất giống một người sao?
Mộ Diệc Thần nghe thấy lời cô nói, trong đầu lập tức hiện ra dáng vẻ khi còn nhỏ của Đồng Đồng, mở miệng nói:
-Lúc đầu anh cũng cho rằng như vậy, nhưng em chính là em, không phải thế thân của bất kỳ ai cả, người anh thích chỉ là em, cho nên Vũ Đồng, em đừng thăm dò anh nữa, anh yêu em không phải vì em giống ai, ngoan, đừng nghĩ linh tinh nữa.
Đúng vậy, để thể hiện sự tôn trọng đối với Tô Vũ Đồng, anh không thể liên tưởng cô với Đồng Đồng khi nhỏ với nhau được.
Cô là cô, Đồng Đồng là Đồng Đồng, anh nhất định phải phân biệt rõ ràng.
Tô Vũ Đồng không ngờ rằng, anh lại tưởng mình đang thăm dò anh, nghe thấy anh bảo mình ngoan, cô vô cùng cạn lời.
Không được cô buộc phải nghĩ thử, cô ở trên đảo còn nói điều gì quan trọng với anh nữa.
Khi đó cô nhỏ tuổi, cô chỉ nói với anh biệt danh của mình, còn nhà thì ở Giang Thành, nhưng thứ khác cô cũng không nói, bây giờ nghĩ tới, bản thân lúc nhỏ sao lại ngốc như vậy chứ, nếu cô để lại cho anh tên của ông nội thôi cũng được rồi, đã không đến nỗi bây giờ mất đi sợi dây chuyền vỏ sò xong không còn cách nào nhận nhau.
-Haizz! !
Tô Vũ Đồng nghĩ rồi thở dài một hơi, khuôn mặt bất lực.
Mộ Diệc Thần nghe thấy cô thở dài, trái tim chợt thắt lại, cánh tay cũng bất giác siết chặt hơn.
Thầm nghĩ tại sao cô lại thở dài chứ?
Anh và cô quen biết lâu như vậy rồi, đây là lần đầu tiên thấy cô thở dài như vậy.
Trong lòng Tô Vũ Đồng đang phiền não, Mộ Diệc Thần lại ghì chặt lấy cô, cô có chút bất mãn di chuyển đầu khỏi cằm anh, mắt đầy oán trách nói:
-Anh làm đau em rồi!
Anh càng ôm cô như vậy, trong lòng cô càng khó chịu.
Mộ Diệc Thần lúc này rượu đã lên đến đầu, ánh mắt mê man, khàn giọng cũng nói một câu:
-Em cũng làm anh đau rồi.
Nói rồi, nắm lấy tay cô ấn lên ngực anh.
Chỗ này của anh thực sự rất đau.
Bàn tay của Mộ Diệc Thần nóng bỏng, lồng ngực càng nóng hơn, tần suất nhịp đập của trái tim trong đó giống như bàn là vậy, nóng đến mức Tô Vũ Đồng vội vàng rụt tay lại.
-Mộ Diệc Thần, em buồn ngủ rồi, em muốn đi ngủ!
Cô hơi thở cô có chút không ổn định nói xong