“Bác gái cứ yên tâm ạ, chúng cháu sẽ giữ bí mật với Niên Niên.
” Hai người đồng thanh đảm bảo.
Thật ra thì dù cho bà Mộ không dặn dò thì bọn họ cũng sẽ không nói cho Niên Niên biết, đây không phải là việc mà tuổi của cậu bé phải chịu đựng.
Thôi Chân Hi và Cung Thiếu Vũ vẫn luôn ở lại nhà họ Mộ với bà Mộ, lúc trưa quả nhiên Mộ Diệc Thần quay về.
“Diệc Thần, cuối cùng anh cũng về rồi.
”
Cung Thiếu Vũ nhìn thấy Mộ Diệc Thần quay về thì kích động lao tới trước mặt anh.
Mộ Diệc Thân trông thấy dáng vẻ gấp gáp của Mộ Diệc Thần thì giơ tay lên vỗ nhẹ lên bả vai của anh rồi sau đó đi đến trước mặt bà Mộ, vẻ mặt nghiêm nghị nói: “Mẹ ơi, sự việc đã phát triển đến mức độ nào rồi ạ, tình hình của Vũ Đồng sao rồi.
”
Anh biết mẹ mình quý mến Vũ Đồng nhất, cô xảy ra chuyện bà tuyệt đối sẽ không khoanh tay đứng nhìn thế nên vừa xuống máy bay anh đã vội vàng trở về nhà để hỏi thăm tình hình.
Bà Mộ thở dài một tiếng rồi nói: “Vũ Đồng đang bị tạm giam, Tần Hồng Vũ vẫn chưa điều tra được thứ gì có giá trị cả, cậu ta nói camera giám sát ở con đường gần công trường đều bị phá hỏng rồi, hai thi thể của hai đứa trẻ kia đến giờ vẫn chưa có ai tới nhận.
”
Mộ Diệc Thần nghe bà ta nói xong thì trái tim trùng xuống: “Nếu như toàn bộ camera gần công trường đều bị phá hủy hết vậy thì xem ra đối phương đã lên kế hoạch từ rất lâu rồi.
”
Cung Thiếu Vũ thấy anh nói thế thì nhanh chóng tiếp lời: “Rốt cuộc Vũ Đồng đã đắc tội với ai mà lại bị người ta hại ra nông nỗi này chứ.
”
“Dù cho là ai thì tôi cũng sẽ điều tra ra.
”
Dùng thủ đoạn độc ác như thế để hãm hại Vũ Đồng, nếu cô không chết thì cũng thân bại danh liệt.
Kẻ tàn nhẫn như thế anh tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
“Lucas, mặc kệ hung thủ có là ai, nhưng bây giờ con đi thăm Vũ Đồng trước đã.
” Bà Mộ nói.
Hiện tại Tô Vũ Đồng được đưa tới trại tạm giam, tâm trạng của cô rất không ổn định, lúc này người cô cần nhất chính là Mộ Diệc Thần.
“Con đi ngay đây ạ.
”
Nếu như không vì muốn biết tình hình tiến triển đến mức độ nào thì từ khi xuống máy bay anh đã chạy tới thăm Vũ Đồng ngay rồi.
“Ừ.
”
Bà Mộ gật đầu.
Thôi Chân Hi nghe thấy Mộ Diệc Thần muốn đi thăm Tô Vũ Đồng thì lập tức nói: “Mộ Diệc Thần, tôi cũng muốn đi.
”
Mộ Diệc Thần nhìn về phía Thôi Chân Hi: “Cô là người phát ngôn của trung tâm thương mại quốc tế Tô thị, thân phận nhạy cảm, cô không thích hợp đi đến những nơi như thế đâu.
Cô và Thiếu Vũ cứ về nhà trước đi.
”
Một nghệ sĩ lớn đi vào sở cảnh sát quá thu hút cái nhìn của người khác, nếu như bị người khác cố tình chụp lại thì sẽ tạo ra đề tài mới để mọi người thảo luận, anh không muốn Vũ Đồng phải chịu hai lần tổn thương.
Anh cũng không muốn Thôi Chân Hi, người phát ngôn của trung tâm thương mại của quốc tế Tô thị bị kéo vào chuyện không hay này.
Thôi Chân Hi thấy Mộ Diệc Thần đã nói như thế thì lên tiếng: “Vậy được.
”
Cũng đúng, vừa rồi cô chỉ lo cuống lên mà không suy nghĩ tới chuyện này.
Mộ Diệc Thần nghe thấy câu trả lời của Thôi Chân Hi, anh nhìn về phía mẹ mình, cho bà một ánh mắt cứ yên tâm rồi xoay người rời đi.
Cục cảnh sát Giang Thành.
Tô Vũ Đồng bị chuyển từ cục cảnh sát đến nơi này đã một ngày một đêm rồi, cô ăn không ngon ngủ không yên, cô luôn suy nghĩ xem rốt cuộc người hãm hại mình là ai.
Lúc này có tiếng cảnh sát ngoài cửa vọng tới: “Tô Vũ Đồng có người nhà tới thăm này, cô mau ra đây đi.
”
Tô Vũ Đồng nghe thấy cảnh sát nói thế thì lập tức hoàn hồn rồi đi về phía cánh cửa đã được mở.
Khi Tô Vũ Đồng trông thấy Mộ Diệc Thần ở phòng thăm nuôi thì sống mũi cay cay, hốc mắt đỏ ửng lên.
Mộ Diệc Thần trông thấy cô phải chịu uất ức như thế thì vô cùng đau lòng ôm chặt lấy cô vào lòng rồi nói: “Anh biết là em bị oan, em yên tâm, đừng sợ gì cả, mọi thứ đều đã có anh ở đây rồi.
”
Dù cho sự việc phát triển đến mức độ nào thì anh cũng tuyệt đối không để cho cô xảy ra chuyện bất trắc gì.
“Diệc Thần.
”
Tô Vũ Đồng nghe thấy những lời anh nói thì nghẹn ngào gọi tên anh một tiếng rồi khóc nấc lên.
Cô không sợ hãi, chỉ là vào khoảnh khắc khi anh xuất hiện tâm trạng có hơi kích động mà thôi.
Cô tưởng anh ở nước ngoài xa xôi sẽ không trở về, nhưng anh đã trở về rồi.
“Vũ Đồng, em nói cho anh biết, gần đây em có đắc tội với người nào không?”
Mộ Diệc Thần thấy cô khóc thì trong lòng càng khó chịu hơn, giống như bị đâm từng nhát vào trái tim vậy, anh ước gì mình có thể xé nát người hãm hại cô ra làm trăm mảnh.
“Gần đây em không đắc tội với ai cả, chỉ là em có chuyện không vui với mẹ và em gái của A Tịch thôi.
” Tô Vũ Đồng thật thà nói.
“Mộ Diệc Thần nghe thấy thế thì