Khi đó cô bị anh ta làm cho cảm động, cô tưởng rằng Nghiên Nghiên đã tìm được đúng người.
Ai ngờ Cung Thiếu Dương lại đột nhiên đi quá giới hạn.
Cung Thiếu Dương nghe thấy Tô Vũ Đồng nói vậy, chỉ biết cúi đầu: “Tôi không quên, nhưng tôi không xứng đáng có được hạnh phúc.”
Anh ấy là người rất coi trọng tình cảm, anh ấy không chấp nhận được việc bản thân phản bội Nghiên Nghiên.
Anh ấy không chấp nhận được bản thân ngủ với người phụ nữ khác, thân thể và linh hồn anh ấy đã không còn sạch sẽ nữa rồi.
Tô Vũ Đồng nghe Cung Thiếu Dương nói anh ta không xứng đáng có được
hạnh phúc liền hỏi lại: “Cung Thiếu Dương, anh nói cho tôi biết, vì sao anh lại đi quá giới hạn?”
Cô hiểu anh ấy.
Anh ấy tuyệt đối là một người tốt.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, làm cho anh ấy đi quá giới hạn?
Cô nhất định phải thay Nghiên Nghiên hỏi cho rõ ràng.
Cung Thiếu Dương không có dũng khí để đối mặt với điểm yếu của bản thân, trong lòng đấu tranh dằn vặt, tay khẽ nắm chặt, không nói được câu nào.
Nhìn bộ dạng này của anh ấy làm cho Tô Vũ Đồng phát bực, cô kích động nói: “Anh nói đi! Im lặng có thể giải quyết được vấn đề hay sao? Anh nói cho tôi biết, anh rốt cuộc còn yêu Nghiên Nghiên không? Anh nói đi!”
Họ đều là bạn tốt của nhau, có chuyện gì mà không thể nói ra chứ?
Cô chỉ muốn giúp hai người họ hòa giải, lẽ nào anh ta nhất định muốn cả hai người cùng đau khổ hay sao?
Thiếu Dương, anh thật là hồ đồ quá!
Đáy mắt Cung Thiếu Dương đỏ sọng đau khổ nói: “Vũ Đồng, tôi không xứng yêu cô ấy.
Hai chúng tôi đi tới bước này tất cả đều là lỗi của tôi, đều là lỗi của tôi.”
“Không xứng yêu, vậy chính là anh vẫn còn yêu.
Nếu yêu sao anh còn đi quá giới hạn với Hạ Tuyết Oánh, nói cho tôi biết!”
Nước mắt Nghiên Nghiên chảy vào trong lòng cô, Tô Vũ Đồng hôm nay ăn phải gan hùm, trái tim bằng sắt, Cung Thiếu Dương nếu không nói cho cô rõ ràng sự việc, cô quyết không để anh ta đi.
Đối mặt với Tô Vũ Đồng, trong lòng Cung Thiếu Dương vô cùng khó xử, anh ấy nhìn Mộ Diệc Thần nói: “Diệc Thần, cậu đưa Vũ Đồng đi được không?”
Anh ấy thực sự nói không lên lời!
“Không được! Thiếu Dương, tớ cũng muốn biết lý do!”
Anh không phải người thích can thiệp vào chuyện tình cảm của anh em, nhưng Nghiên Nghiên đau khổ như vậy đã ảnh hưởng đến người phụ nữ của anh.
Nếu không làm cho rõ, Vũ Đồng sẽ không vui.
“Đến cả cậu cũng đối xử với tớ như vậy à?”
Cung Thiếu Dương khổ sở hỏi.
Mộ Diệc Thần nghiêm túc: “Thiếu Dương, vấn đề không được giải quyết thì cả đời này vẫn là vấn đề, cậu thực sự muốn cả cậu và Nghiên Nghiên đều bị nhốt trong sự đau khổ dằn vặt này sao?”
“Không, tớ sẽ giải thoát cho cô ấy, nếu có chết cũng là một mình tớ chết, các cậu không cần lo cho tớ!”
Cung Thiếu Dương nói xong liền quay người chạy đi.
Tô Vũ Đồng đuổi theo anh ấy không kịp, tức giận hét lên: “Cung Thiếu Dương, anh quay lại cho tôi!”
Trước đây anh ấy dũng cảm như vậy, anh ấy còn giúp Hạ An An mà tranh cãi với mẹ mình, bây giờ sao lại trở thành thế này?
Rốt cuộc anh ấy đã phải trải qua những gì?
Mộ Diệc Thần thấy Tô Vũ Đồng tức giận như vậy liền đỡ lấy cô mà nói: “Được rồi, em đừng giận, anh sẽ nhờ Tần Hồng Vũ cho người đi điều tra Hạ Tuyết Oánh.”
Nếu Cung Thiếu Dương nhất định không chịu nói, vậy anh chỉ có thể điều tra từ chỗ Hạ Tuyết Oánh.
Tóm lại, anh sẽ giúp Tô Vũ Đồng giải toả tất cả muộn phiền.
Tô Vũ Đồng nghe Mộ Diệc Thần nói vậy liền đáp: “Diệc Thần, trời sắp sáng rồi, anh mau về công ty tìm Tần Hồng Vũ điều tra, em ở đây với Nghiên Nghiên.
Cô thực sự rất muốn biết vì sao Cung Thiếu Dương lại trở lên như vậy!
Thấy cô gấp gáp như vậy, Mộ Diệc Thần liền nói: “Được! Anh đi ngay đây.”
Họ sắp tổ chức hôn lễ rồi.
Trước hôn lễ, anh sẽ giải quyết tất cả mọi việc làm ảnh hưởng đến tâm trạng của cô, để cho cô vui vẻ, hạnh phúc làm cô dâu.
Tô Vũ Đồng tiễn Mộ Diệc Thần về thì trở lại phòng cấp cứu.
Nghe thấy tiếng mở cửa, Trần Nghiên Nghiên vội vàng lau những giọt nước mắt còn