“Được!”
Cố Nhã Nhã biết bên cạnh anh trai có người chăm sóc, muốn ăn một trái táo rất dễ dàng.
Nhưng anh ấy lại nhất định muốn cô ta đi mua, chắc chắn là không muốn nói chuyện với cô ta rồi.
Bây giờ cô ta và anh sắp đính hôn, cô ta không muốn làm cho anh không vui, vì vậy quyết định ra ngoài mua.
Sau này cô ta cũng sẽ nghe theo anh.
Cô ta tin rằng dù anh có trái tim sắt đá cũng sẽ có ngày mềm lòng với cô ta.
Rời phòng bệnh, cô ta đi thang máy xuống lầu.
Xuống lầu, cô ta lại gặp Tô Vũ Đồng.
Lần này trên tay cô xách một túi đồ ăn, đang vội vã chạy về phía phòng cấp cứu.
Ánh mắt cô ta lóe lên, lòng hiếu kì trỗi dậy.
Cô ta lập tức bám theo.
Thấy Tô Vũ Đồng đi vào phòng cấp cứu, cô ta lén lút theo sau, nhìn trộm vào phòng qua cửa kính.
Bên trong ngoài Tô Vũ Đồng còn có Trần Nghiên Nghiên và con gái cô ấy.
Thấy vậy, cô ta lập tức mỉm cười.
Thật tốt quá, Mộ Diệc Thần không có ở đây.
Anh trai vì Tô Vũ Đồng mà đối xử với mình như vậy, vậy thì phải gây chút phiền phức cho bạn cô ta mới được.
Nghĩ tới đây, cô ta lập tức quay lại thang máy, nhấn nút lên tầng vip, về phòng mẹ cô ta.
Lúc cô ta tới nơi, bà Cung vẫn đang nói chuyện với mẹ.
Cô ta đứng im không động tĩnh ở ngoài cửa, khoảng mười mấy phút sau bọn họ cuối cùng cũng nói chuyện xong.
Thấy bà Cung đi ra cửa, cô ta lập tức đón bà ấy: “Bác Cung, cháu có chuyện muốn nói với bác.”
Bà Cung mỉm cười hỏi: “Nhã Nhã, có chuyện gì vậy?”
Cố Nhã Nhã nói: “Cháu vừa nhìn thấy Trần Nghiên Nghiên đưa con vào phòng cấp cứu, bác có muốn đến thăm chút không? Bé con hình như bị ốm rồi.”
Chị Tuyết Oánh từng nói, bà Cung trước nay không ưa Trần Nghiên Nghiên, bây giờ nắm lấy cơ hội này, cô ta nghĩ bà ấy nhất định sẽ đi tìm Nghiên Nghiên để gây khó dễ.
Bà Cung nghe Cố Nhã Nhã nói vậy, sắc mặt lập tức thay đổi: “Bé con ốm à, vậy phải qua xem thế nào.
Ái Lệ Ty, chúng ta đi thôi.”
Bà ta nhất định phải đi dập lửa, để cho Trần Nghiên Nghiên sớm tránh xa Thiếu Dương.
“Vâng, thưa bà.”
Ái Lệ Ty nói xong lập tức nhấn thang máy.
Cố Nhã Nhã thấy bà Cung đi vào thang máy liền cười nham hiểm.
Trần Nghiên Nghiên, cô đừng trách tôi.
Có trách thì trách cô là bạn tốt của Tô Vũ Đồng.
Tôi không vui thì các cô cũng đừng hòng dễ chịu.
Trong phòng cấp cứu.
Tô Vũ Đồng bế Lạc Lạc, dỗ dành cô bé.
Trần Nghiên Nghiên đang ngồi ở bên cạnh ăn sáng.
Đột nhiên cửa phòng bị đẩy ra, hai người đồng loạt quay đầu nhìn, chỉ thấy Ái Lệ Ty và bà Cung bước vào phòng.
Thấy bà ta đến, Trần Nghiên Nghiên đặt đồ ăn sáng lên đầu giường.
Thấy bà Cung là cô ấy ăn không ngon rồi.
Cô ấy không cho rằng bà ta đến để thăm cháu.
Bà Cung quét mắt nhìn Lạc Lạc trên tay Tô Vũ Đồng, sau đó lại nhìn Trần Nghiên Nghiên, giọng điệu cao ngạo nói: “Đến con còn không chăm được, cô nói xem cô còn làm được cái gì? Khó trách Thiếu Dương muốn ly hôn với cô.”
Trần Nghiên Nghiên nghe câu này liên đứng hình, nhất thời không biết phải phản bác thế nào.
Tô Vũ Đồng thấy vậy liền nói: “Bà Cung, phụ nữ sao lại làm khó nhau như vậy? Nếu bà đã biết Thiếu Dương muốn ly hôn với Nghiên Nghiên, thì chắc cũng biết lỗi không phải do Nghiên Nghiên.
Điều gì đã khiến bà ở đây kiêu ngạo nói ra những lời như vậy?”
Nghiên Nghiên bây giờ đã đáng thương lắm rồi, cô tuyệt đối không cho phép bà Cung bắt nạt cô ấy.
Muốn tới đây gây sự à? Tìm sai chỗ rồi!
Bà Cung ngẩng cao đầu như một con khổng tước, giọng nói trầm trầm: “Thiếu Dương nhà tôi có gì sai? Nó chỉ là chọn đúng người thôi.
Trần Nghiên Nghiên vốn dĩ không phải là người ở cùng một thế giới với nó.
Tuyết Oánh tốt hơn nhiều, bố con bé là giám đốc tập đoàn Đại Phong.
Trần Nghiên Nghiên bị ruồng bỏ là điều tất yếu, sao có thể giận dỗi với người khác!”
Những lời của bà Cung như nhát dao đâm thẳng vào tim Nghiên Nghiên.
Cô ấy không muốn nghe bà Cung nói nữa, kích động mà nói với bà ta: “Tôi và nhà họ Cung đã không còn quan hệ gì nữa rồi.
bà đã nói đủ chưa? Đủ rồi thì mời bà ra ngoài!”
Cô ấy đã đủ đau lòng rồi, bà Cung còn cố tình sát muối lên vết thương của cô ấy.
Thực sự quá đáng lắm rồi!
Người chịu đau khổ rõ ràng là cô ấy, vậy mà tại sao qua miệng bà ta lại giống như tự làm