Sự ngạc nhiên trong mắt cô quá rõ ràng, làm Mộ Diệc Thần tưởng nguyên nhân là vì trông thấy anh, trong lòng lại sinh ra chút vui vẻ.
Mộ Niên nghe thấy Tô Vũ Đồng không nói thành lời được, sốt sắng chạy đến bên giường kéo lấy tay cô, mặt đầy lo lắng: “Mẹ, sao mẹ lại nằm viện? Mẹ đau ở đâu, Niên Niên thổi cho mẹ.
”
Trông thấy con trai chu đáo như vậy, trái tin Tô Vũ Đồng sắp tan chảy rồi, nhưng cô lại không nói thành tiếng được, Niên Niên mới có 5 tuổi chưa đọc được nhiều chữ, thế là cô hướng ánh mắt cầu cứu về Mộ Diệc Thần.
Mộ Diệc Thần thấy gương mặt cô tỏ ra rất cần mình, liền bước lớn đến trước mặt cô, mặt đầy kiêu ngạo.
Thấy anh bước qua, Tô Vũ Đồng liền cầm điện thoại đánh mấy chữ: Tổng giám đốc Mộ, xin anh nói với cậu bé tôi chỉ là bị cảm nặng, cổ họng khống tốt thôi.
Mộ Diệc Thần vốn tưởng cô muốn nói thầm cái gì với mình, đến khi đọc xong chữ cô đánh, mới biết người phụ nữ này lại bảo anh làm máy truyền âm.
Trong lòng không vui, ánh mắt hơi trầm xuống, anh lạnh lẽo nhìn Tô Vũ Đồng.
Tô Vũ Đồng thấy đáy mắt anh có sự thay đổi, không biết thế nào đột nhiên cảm thấy hơi chột dạ, nhưng đối diện với ánh mắt khẩn thiết của Niên Niên, cô vẫn cứng đầu nhìn Mộ Diệc Thần bằng ánh mắt cầu xin.
Mộ Diệc Thần vốn định mặc kệ cô, nhưng thấy cô nhìn mình đáng thương vô cùng, lại thấy con trai lo lắng nhìn cô, cuối cùng làm máy truyền âm một lần, lạnh giọng nói: “Niên Niên, cô ấy chỉ là bị cảm nặng, cổ họng không được khỏe không thể lên tiếng được, qua mấy ngày nữa là khỏi thôi.
”
Niên Niên nghe lời Mộ Diệc Thần nói, sự lo lắng trong đôi mắt mới giảm đi chút, hiểu chuyện nói: “Mẹ, chú Thiếu Dương nói rồi, bị cảm nhất định phải uống nhiều nước, Niên Niên rót nước cho mẹ.
”
Nói xong, cơ thể nhỏ nhắn di chuyển, chạy đến bình nước trong phòng, nhanh chóng rót một cốc nước ấm, bê đến trước mặt Tô Vũ Đồng.
Niên Niên nhỏ như vậy, lại biết quan tâm người khác như thế.
Tô Vũ Đồng bị hành động của cậu bé làm cảm động bối rối, đưa tay nhận lấy cốc nước uống không thừa một giọt nào.
Buông cốc nước xuống, đôi mắt cô tràn đầy sự dịu dàng giơ tay vuốt nhẹ gương mặt nhỏ của Niên Niên.
Ông trời cuối cùng cũng tốt với cô một lần, cho cô một cậu con trai ngoan như vậy.
Cảm nhận được sự ấm áp trong bàn tay của Tô Vũ Đồng, Niên Niên cười lên, nhìn cô nói: “Mẹ, hai hôm nay mẹ không đến, Niên Niên rất nhớ mẹ, con còn tưởng mẹ không cần Niên Niên nữa.
”
Đứa bé nhỏ, vừa nói, quầng mắt liền đỏ lên.
Trong lời nói lộ ra sự thất vọng và bất an, khiến Tô Vũ Đồng thương xót không thôi, ôm cậu bé vào lòng.
Cục cưng của mẹ, sao mẹ có thể không cần con chứ, mẹ yêu con còn không hết nữa là.
Tô Vũ Đồng ôm Niên Niên không buông tay, trong mắt trong lòng đầu là Niên Niên, hoàn toàn coi Mộ Diệc Thần thành không khí.
Thời gian mỗi phút mỗi giây trôi qua, Mộ Diệc Thần bị bỏ mặc sắc mặt càng không tốt, trong ánh mắt lộ ra vài phần lạnh lẽo, nói với Mộ Niên: “Niên Niên, thời gian không còn sớm nữa, nên về thôi.
”
Mộ Niên và Tô Vũ Đồng nghe thấy tiếng của Mộ Diệc Thần, hai người mới nhớ tới anh, lập tức quay đầu lại nhìn anh.
Niên Niên cả mặt không nỡ nói: “Bố, con muốn ở lại bên mẹ một chút xíu nữa được không ạ?”
Nghe lời Niên Niên nói, Tô Vũ Đồng rất thương, lại một lần nữa dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn Mộ Diệc Thần.
Không chỉ Niên Niên không muốn đi sớm như vậy, cô cũng không muốn để cậu bé đi.
Lần này Mộ Diệc Thần không mềm lòng, lạnh nhạt nói với Mộ Niên: “Niên Niên, cô ấy là bệnh nhân chúng ta không được làm phiền cô ấy nghỉ ngơi, nghe lời, về cùng bố.
”
Mộ Niên chỉ hiểu nghĩa bề nổi trong lời Mộ Diệc Thần nói, cậu bé cảm thấy bố nói đúng, mẹ là bệnh nhân cần nghỉ ngơi, vậy là ngoan ngoãn gật đầu, nhìn Tô Vũ Đồng nói: “Mẹ, mẹ dưỡng bệnh đi, con về trước đây.
”
Tô Vũ Đồng biết Mộ Diệc Thần muốn đưa Mộ Niên đi, thì cô không ngăn được, cho nên cho dù trong lòng không muốn cậu bé đi sớm vậy, cũng chỉ có thể nhẫn nhịn gật đầu.
Sau khi bọn họ đi, Tô Vũ Đồng chỉ cảm thấy tim mình đã đi theo Niên Niên rồi, cả người đờ đẫn ngồi trên giường.
Trăng lên rồi, Tô Vũ Đồng nằm trên giường lật đi lật lại, Trần Nghiên Nghiên thấy cô như vậy liền lo lắng hỏi: “Vũ Đồng, cậu có