Thật là kết bạn không cẩn thận mà!
Trong lòng Cung Thiếu Vũ sụp đổ!
Anh đường đường là một chàng trai đúng chuẩn tuấn tú, sao trong mắt hắn lại thành heo được!
Mộ Diệc Thần nghe thấy lời anh nói, bình tĩnh như nước, trong đôi mắt nâu không gợn lên chút sóng, đáp: “Tùy cậu!” sau đó ngửa cổ uống rượu.
Cung Thiếu Vũ thấy anh như vậy không giống bình thường, cơn giận liền tiêu tan, lông mày hơi nhíu lại, đến gần trước mặt anh tò mò hỏi: “Cậu lơ đãng như này rốt cuộc là sao?”
Từ nhỏ đến lớn, anh thấy rất nhiều cảm xúc của Mộ Diệc Thần, duy chỉ có tối nay không giống, điều này vô cùng kích thích sự tò mò của anh.
Chàng đại gia này, tối nay đã chịu kích động gì rồi?
“Uống rượu thì tiếp tục, hỏi nhiều thì biến đi.
”
Mộ Diệc Thần thực ra cũng không biết bản thân đang phiền não điều gì, chỉ là cảm thấy trong lòng không thoải mái, giống như bị chặn một cục bông trong người.
Anh liền nghĩ uống chút rượu giải tỏa là được rồi, ai ngờ càng uống càng phiền hơn, Cung Thiếu Vũ vẫn luôn mồm không ngơi.
“Hừ!” Lòng tốt không được báo đáp, Cung Thiếu Vũ tức giận hừ một tiếng, nói: “Thật không có lương tâm!”
Sau đó không nói chuyện với Mộ Diệc Thần nữa, tiếp tục mải mê chơi trò chơi cùng người đẹp ở bên cạnh.
Mộ Diệc Thần đang uống thì điện thoại rung lên, anh lấy ra xem là Tô Vũ Đồng gửi đến, vốn không muốn đọc, nhưng tay vẫn không chịu nghe lời ấn mở ra.
Đọc xong câu đó của cô anh thấy rất vui, anh không biết sao tâm trạng đột nhiên thoải mái hẳn ra, buông ly rượu xuống, không để ý đến Cung Thiếu Vũ đang chơi trò chơi, một mình rời khỏi quán bar.
Tiểu Vương đợi bên ngoài thấy anh đi ra, lập tức xuống xe mở cửa cho anh.
Sau khi Mộ Diệc Thần ngồi lên xe, nói thẳng một câu: “Đến bệnh viện Nam Thành.
”
Một buổi tối đến bệnh viện Nam Thành hai lần, Tiểu Vương còn tưởng Tô Vũ Đồng xảy ra chuyện gì, vội vã khởi động xe, đưa sếp anh qua đó.
Trong lòng Mộ Diệc Thần luôn nghĩ đến câu gặp anh thấy rất vui của Tô Vũ Đồng, xuống xe liền bước nhanh về phía phòng bệnh của Tô Vũ Đồng.
Trong lòng có một ham muốn sục sôi muốn gặp Tô Vũ Đồng.
Đến bên ngoài phòng bệnh, khi anh đnga muốn đẩy cửa đi vào, lại nhìn xuyên qua tấm kính ở cửa phòng, thấy Tô Vũ Đồng và Trần Nghiên Nghiên đã ngủ rồi.
Tay chầm chậm thu lại, anh cảm thấy mình có chút buồn cười, tại sao lại có thể vì một câu của cô, nửa đêm chạy đến đâu.
Khóe miệng soẹt qua một nét tự giễu, anh quay người rời đi.
Thấy sếp nhà mình ra ngoài nhanh như vậy, Tiểu Vương cả mặt đơ lại, nhưng không dám hỏi, sau đó chỉ nghe thấy Mộ Diệc Thần nói một câu: “Về khuôn viên Đế Cảnh!” Anh lại khởi động xe lần nữa.
Ngày thứ ba Tô Vũ Đồng ở bệnh viện, bà Mộ tự mình đến bệnh viện thăm cô, quản gia Ngô còn mang đến cho cô canh gà, một chút hoa quả và mấy hộp thuốc bổ lớn.
Thấy bà Mộ đến, còn mang theo nhiều đồ như vậy, Tô Vũ Đồng rất cảm kích, dùng điện thoại của mình gõ mấy câu, chuyển cho bà Mộ: “Chủ tịch, bà có thể đến đây đã là vinh hạnh lớn của tôi rồi, sao tiện để bà tốn kém như vậy.
”
Bà Mộ tao nhã đoan trang cười, kéo tay cô: “Vũ Đồng à, hai ngày nay cô không đến, tối qua Niên Niên bảo tôi cô ốm rồi, tôi mới biết cô nằm viện.
Ai, đều tại tôi quá sơ suất, cô không đến tôi cũng không hỏi Lucas, để cô một mình ở trong bệnh viện lạnh lẽo này, đợi một lát tôi bảo vú Tôn qua chăm sóc cô.
”
Thấy bà Mộ tự trách còn muốn để vú Tôn qua chăm sóc mình, Tô Vũ Đồng vội vàng gõ chữ đưa bà xem: “Chủ tịch bà nói quá rồi, đều là lỗi của tôi, để bà lo lắng, vú Tôn không cần đến đâu bảo bà ấy chăm sóc cho Niên Niên được rồi.
Cô bảy tuổi đã không còn mẹ, lại luôn bị Lâm Yên Nhiên ngược đãi, cô từ rất lâu đã không được trải qua cảm giác được mẹ chăm sóc, bà Mộ đối với cô thực sự rất tốt, tốt đến mức cô muốn gọi bà là mẹ.
Bà Mộ đọc xong chữ cô đánh, nói: “Niên Niên có chú Ngô và những người khác trong nhà chăm sóc, cô không cần lo lắng, ngược lại cô phải mau khỏi.
Vú Tôn làm việc cẩn thận, người lại khỏe mạnh, có bà ấy chăm sóc cô, tôi mới có thể yên tâm.
”
Tô Vũ Đồng thấy bà Mộ vẫn kiên quyết, vội vàng đánh mấy chữ: