Thả tập tài liệu xuống bàn, Thẩm Nhạc Thần biết người này đang đắn đo cái gì rồi, vì thế đi lên lầu cùng hắn vào phòng chọn đồ.
Cứ tưởng ai đó lên giúp hắn thì sẽ thuận lợi trong việc chọn đồ, nhưng không ngờ lại là, Thẩm Nhạc Thần giơ bộ này lên thì.
Cố Mộng Diệp không chút do dự phản đối.
“Không, bộ này để dành đi”.
Thẩm Nhạc Thần lại giơ lên bộ khác.
Cố Mộng Diệp suy nghĩ sau đó lắc đầu.“Bộ này cũng để lại đi”.
Y lại giơ bộ tiếp theo lên, cái tên thiếu đánh nào đó lại lắc đầu cự tuyệt.
“Cái này để đi chơi ah”.
Liên tiếp sau đó là những câu nói biện hộ cho những bộ đồ để đi đâu chơi, Thẩm Nhạc Thần đặt đồ xuống giường, đi lại chỗ Cố Mộng Diệp đang ngồi.
Cố Mộng Diệp cảm nhận được sát ý trên khuôn mặt vẫn đang lạnh nhạt đó, liền cong đuôi lên chạy về phía giường vớ lấy một bộ đồ giơ lên trước mặt y, nói vội.
“Cái này, cái này, mặc cái này là vừa đẹp!”.
Thẩm Nhạc Thần nhướn mày nhìn người nào đó thức thời chạy đến bên giường, trên tay đang cầm bộ quần áo được vớ đại lên cho y nhìn, y cau mày đi lại giường cầm một bộ vest trắng bạc có vài sợi dây bạc vắt chéo ngang vai, mặc cùng với áo sơ mi bên trong màu đe, có thể toát lên vẻ lãng tử cho người mặc.
“Cái này”.
Thẩm Nhạc Thần vứt bộ quần áo về phía Cố Mộng Diệp lạnh lùng nói.
Cố Mộng Diệp vội ôm lấy bảo bối khóc trong lòng nhiều chút, đây là bộ hắn thích nhất đó!
“Thay cho tôi xem”.
Thẩm Nhạc Thần ngồi trên ghế trong phòng Cố Mộng Diệp, ra lệnh.
Mà Cố Mộng Diệp chỉ có thể khóc ròng trong lòng, mím môi đi vào phòng tắm thay đồ cho vị CEO có tiếng nào đó xem.
Tầm khoảng mười lăm phút sau Cố Mộng Diệp đi ra khỏi phòng tắm, Thẩm Nhạc Thần nghe thấy tiếng mở cửa thì ngẩng đầu lên nhìn, đôi mắt màu đen kinh ngạc nhìn người trước mặt.
Áo sơ mi đen mặc bên trong, cổ áo do chưa cài hết nút mà làm lộ ra cái cổ trắng nõn thon dài, xương quai xanh như ẩn như hiện bên dưới chiếc áo, áo vest trắng bên ngoài càng tô lên dáng người xinh đẹp cao dài của Cố Mộng Diệp, những sợi dây bạc trên áo vest nhìn tưởng chừng như rườm rà, nhưng thực chất khi mặc lên lại hòa hợp đến kì lạ, đôi chân thẳng dài đẹp đẽ được che bên trong bởi chiếc quần tây màu trắng phẳng phiu.
Thẩm Nhạc Thần là người biết rõ bộ vest này ngoài việc giúp người mặc thể hiện sự lãng tử ra thì chẳng còn gì cả, vì y phục này rất kén người mặc nếu không phải là người thích hợp thì mặc lên chẳng khác gì những bộ vest thường, sự lãng tử cũng theo đó mà giảm xuống rất nhiều.
Nhưng người này mặc lên lại khiến bộ vest này bộc lộ hết vẻ đẹp vốn có của nó, khiến y có chút mất hồn khi nhìn hắn.
Ban nãy y còn tưởng người mới bước ra này từ trong truyện cổ tích xé giấy mà ra vậy.
Cố Mộng Diệp thực sự rất hài lòng với bảo bối này, mặt đầy vẻ tự hào ngẩng lên nhìn Thẩm Nhạc Thần bên kia, giọng nói vô cùng kiêu ngạo, hệt như một chú sóc có được đồ ngon khoe khoang với đám bạn.
“Ha! Đẹp không?!”.
Thẩm Nhạc Thần bị câu nói của hắn làm tỉnh khỏi cơn mê, mỉm cười đi lại gần Cố Mộng Diệp chỉnh lại cổ áo cho hắn, giọng nói có chút hài lòng không tiếc từ để khen người trước mặt.
“Ừ, đẹp”.
Cố Mộng Diệp được khen hết sức vui vẻ chạy đến trước gương ngắm nhìn mình.
“Tôi chuẩn bị đây! Anh cũng mau mặc đồ đi, chúng ta đến Khiêm gia sớm!!”.
Thẩm Nhạc Thần gật đầu, rồi đi ra khỏi phòng Cố Mộng Diệp về phòng thay đồ.
Tầm năm giờ chiều Thẩm Nhạc Thần và Cố Mộng Diệp cùng đi đến Khiêm gia, Cố Mộng Diệp hớn hở nhìn