Một giọng nói ấm áp đầy gió xuân, nhẹ nhàng vang lên.
“Mộng nhi, sao em lại ở đây?”.
Cố Mộng Diệp hoài nghi nhìn về phía người nọ, bàn tay cái người trước mặt này còn đang nắm rất chặt không buông ra, hắn còn hoài nghi liệu đây có phải là tình cũ của cái người ‘Cố Mộng Điệp’ này hay không?
Chàng trai trước mặt Cố Mộng Diệp có khuôn mặt trưởng thành vô cùng đẹp trai, tỏa ra một nét thành thục lại mang chút ấm áp dịu dàng, điển hình cho câu nói con trai nhà người ta, chàng trai này đeo một cặp kính gọng vàng mỏng, tô đậm vẻ lịch lãm đầy mùi tổng tài, trên người mặc bộ vest thuần trắng càng tôn lên nét đẹp đầy tính ấm áp, mang mùi gió xuân này.
Cố Mộng Diệp nhìn đến ngẩn ngơ, đầy đầu đều là…
Cmn nó, đẹp trai quá!
Cmn nó, đẹp trai quá!
Cmn nó, đẹp trai quá!
Mà chàng trai trước mặt thấy được sự kích động trong đôi mắt nâu nhạt kia của Cố Mộng Diệp thì có chút sợ hãi, vội bỏ bàn tay đang nắm chặt cổ tay của mình ra, lùi ở một mức độ nhất định đưa tay lên làm động tác ho, vội nói.
“Anh không có ý gì khác chỉ hỏi em vì sao lại ở đây thôi”.
Tuy bị vẻ đẹp trai này làm cho mê muội nhưng Cố Mộng Diệp không quên, hiện tại hắn ngay cả một chút thông tin về người này cũng chẳng có, chỉ sợ nói một câu OOC liền bị người này biết hắn không phải ‘Cố Mộng Điệp’, như vậy càng đáng sợ hơn, vì thế ai đó làm mặt lạnh giả vờ cool ngầu.
“Tại sao lại không thể ở đây?”.
Nghe chàng trai trước mặt này nói chuyện có chút sợ hãi đối với thân thể này, hẳn là giữa hai người này xảy ra chuyện gì đó rồi đi? Mà câu hắn nói vừa lúc nằm an toàn nên chắc không sao đâu nhỉ?
Chàng trai trước mặt lúng túng mãi vẫn không nói được câu nào, cũng may có một cô gái đi đến bên cạnh anh ta, nhìn có vẻ là thư kí bởi cả khí chất cô gái này toát ra đều thâm trầm, nhưng lại trưởng thành một cách kì lạ, giọng nói của cô gái thư kí này cũng khàn khàn nhưng lại rất nhẹ nhàng, dễ nghe vô cùng.
“Cố tổng? Anh làm gì ở đây vậy? Chúng ta còn cần bàn với…”.
Câu nói sau liền bị sự xuất hiện của Cố Mộng Diệp làm cho cứng họng lại, cô gái có chút kinh ngạc khi thấy người trước mặt, vội cúi đầu lễ phép chào, nhưng trogn giọng nói lại có chút run rẩy nhẹ.
“Chào tiểu thiếu gia, không ngờ cậu cũng ở đây”.
Cố Mộng Diệp lúc này mới loáng thoáng nhận ra gì đó, hình như người trước mặt này họ Cố?
Cố Tần Phong cản tầm nhìn của Cố Mộng Diệp còn đang nhìn chằm chằm vào cô thư kí, bảo hộ cô gái ở đằng sau, lúc này hắn mới có chút hoàn hồn vội ngẩng đầu nhìn Cố Tần Phong.
Cố Tần Phong có chút chột dạ nhưng lời đã đến bên miệng vẫn phải nói.
“Lần trước là anh sai, vì thế mong em tha thứ cho Di Uy, lần này cùng anh về nhà đi cha mẹ đang đợi em, anh sẽ không ép em đi xin lỗi Mộ gia nữa”.
Di Uy đằng sau hơi mím môi sẵn sàng thủ thế bất cứ lúc nào để bảo vệ giám đốc sau lưng, chỉ sợ tiểu thiếu gia bị chọc giận lao đến đánh Cố Tần Phong, mà Cố Mộng Diệp không biết từ lúc nào đã trở thành vai ác trong câu chuyện này, bị bốn đôi mắt một đôi thì đầy vẻ đề phòng, một đôi thì đầy thành khẩn nhìn hắn.
Mà Cố Mộng Diệp đằng trước nhận ra được trọng tâm của câu nói ban nãy của chàng trai trước mặt này, người này là anh trai của cái người tên ‘Cố Mộng Điệp’ này, nhưng lại vì một nguyên do gì đó có thể là do cái người ‘Cố Mộng Điệp’ này gây thù với Mộ gia, nên anh trai của hắn đến bắt hắn xin lỗi, mà người này lại không chịu nên bỏ nhà đi, còn Di Uy hẳn là bị cái tên này làm gì đó nên mới tỏ ra đề phòng như vậy.
Soạn kịch bản xong hắn liền chỉnh lại cảm xúc, tỏ ra ‘lạnh lùng’ nói.
“Hiện tại em chưa muốn về, em còn có việc nên không muốn về”.
Cố Tần Phong kinh ngạc,