Cố Mộng Diệp ngây thơ gật đầu ngoan ngoãn mà theo lời y.
Ban nãy khi cúp điện Cố Mộng Diệp đến cầu dao xem thử, chỉ là đứng chưa được bao lâu đèn đã sáng trở lại, cùng lúc đó là tiếng chuông cửa bên ngoài cổng sắt, bảo vệ gọi điện cho hắn bảo có Thẩm thiếu gia đến có việc muốn vào trong.
Cố Mộng Diệp hỏi tên mới biết người đến là Thẩm Tệ Phẩm, hắn hơi nghi ngờ dù sao thì sau sự việc tiếp xúc với Thẩm gia, hắn đã có cái nhìn khác về người ở gia đình này, nghĩ người đến này cũng chẳng có tâm tư tốt lành gì vì thế mà ra ngoài đón tiếp vị khách không mời này.
Lần gặp gỡ này Cố Mộng Diệp mới có cơ hội nhìn kĩ gã hơn, Thẩm Tệ Phẩm này có khuôn mặt cũng thuộc dạng gọi là ưa nhìn, nhưng để so với Thẩm Nhạc Thần thì còn phải xách mông người ta, vả lại tên này luôn treo trên mặt một nụ cười giả nhân giả nghĩa, khiến hắn vô cùng khó chịu.
Thẩm Tệ Phẩm mỉm cười giơ tay ra muốn bắt tay làm quen với Cố Mộng Diệp, nhưng bị người trước mặt làm ngơ, Cố Mộng Diệp không thích tiếp xúc với người lạ dù hắn luôn muốn được chú ý, nhưng để thể hiện bản thân với cái tên còn chưa biết là kẻ thù hay đồng bạn thì hắn không dám đánh cược.
Thẩm Tệ Phẩm cũng chẳng tức giận vì sự bất lịch sự này của người trước mặt, gã cười cười chăm chú nhìn khuôn mặt người trước mặt, thầm tặc lưỡi trong lòng cảm thán Thẩm Nhạc Thần nhặt về được một kĩ nam xinh đẹp như vậy.
"Thẩm Tệ Phẩm, em họ của Thẩm Nhạc Thần, hôm nay tôi đến vì anh Nhạc Thần có bảo tôi lấy giùm anh ấy bộ hồ sơ trong xe hơi".
Cố Mộng Diệp cau mày nói lại.
"Thẩm Nhạc Thần không nhờ tôi, lại đi nhờ anh làm gì?".
Hắn không dễ tin đâu nhé! Thẩm Tệ Phẩm dường như cũng biết người trước mặt sẽ nói câu này, nên đã đáp lại rất nhanh.
"Giữa việc giao một bộ hồ sơ quan trọng vào tay của người thân, hay vào tay của người lạ, anh họ tôi là người rõ nhất, chắc tôi không cần nói chuyện này lại cho cậu nhỉ?".
Cố Mộng Diệp cứng họng, cảm thấy lời gã nói vừa hợp lý lại vô lý kiểu gì đó, nhưng hiện tại vẫn còn chưa nghĩ ra nên chỉ có thể bấm bụng đi đằng sau gã, muốn xem trong hồ lô của gã có cái gì, nếu mọi hành động nghi hoặc của gã mà lọt vào mắt hắn, thì hắn cũng chẳng ngại đánh cho tên này một trận đâu!
Tuy Thẩm Nhạc Thần lời dụng hắn nhưng y cũng là người hắn yêu, hắn không muốn để người hắn yêu bị tổn thương!
Chỉ là Cố Mộng Diệp không có thuật đọc tâm người trước mặt này, nếu không có chết hắn cũng sẽ không cõng cái nồi nóng hổi này trên lưng!
Thẩm Tệ Phẩm như quen đường quen nẻo mà đi thẳng đến gara của Thẩm Nhạc Thần, ai không biết còn tưởng gã thường hay đến đây, gã mỉm cười đi đến gara.
Chuyện gã muốn không phải là đến đây lấy văn kiện giúp anh họ Thẩm Nhạc Thần, gã muốn diễn kịch cho Thẩm Nhạc Thần đang ngồi trước màn hình xem, gã còn chẳng rõ người anh họ này nghĩ gì sao? Dù sao chuyện có camera ẩn hay không gã không quan tâm, mà điều gã quan tâm là gã muốn có người xuống vũng nước bẩn này.
Nếu Thẩm Nhạc Thần có đoạn băng ghi lại cảnh tên thợ sửa xe kia đụng vào xe mình rồi tố cáo gã, chuyện này gã có thể xử lý ổn thỏa cho giết người diệt khẩu, dù sao gã cũng chẳng có liên can gì đến chuyện này, nhưng kế hoạch của gã là đổ cái nồi này lên đầu người khác.
Mà người giúp gã đội cái nồi này còn đang ngây thơ đi sau lưng gã, gã không tin nếu Thẩm Nhạc Thần bên kia màn hình thấy kỹ nam nhà mình âm mưu cùng gã hại mình thì sẽ có cảm xúc gì, gã cũng chẳng bao giờ tin vào việc Thẩm Nhạc Thần thích một thằng đàn ông hay một người phụ nữ, một kẻ máu lạnh vô tình như y thì làm gì