"Tao để ý mấy ngày nay rồi, hợp đồng lấy được đều từ tay của Cố Mộng Điệp mang về cho y, ừ, chuyện này tao có sắp xếp rồi, để chính tay y đưa cánh tay của mình vào nhà tù, mày nói cái gì, nếu là tao thì dù có là một con chó đắc lực trung thành đi chăng nữa nhưng nếu đã có tâm tư quay lại cắn chủ thì tao cũng chẳng ngại giết nó đâu".
Cố Mộng Diệp mím môi nghe câu chuyện, trái tim như bị ai đó bóp nghẹt lại đau đớn vô cùng, hơi thở cùng gấp rút vô cùng, vội chạy xa khỏi chỗ này một chút để tìm lại chút không khí để thở, nhưng dù có chạy đi đâu chăng nửa hắn vẫn cảm thấy vô cùng đau đớn khó thở.
Cảm tưởng bản thân sắp bị chết nghẹt rồi, nước mắt chực trào muốn rơi ra ngoài, nhưng đã bị hắn kiềm nén lại, mãi đến khi ra khỏi Thẩm gia ngồi lên xe taxi hắn mới lấy lại được đôi chút bình tĩnh, bàn tay run rẩy ấn vào danh bạ gọi cho Mộng Hắc Vi, xin lỗi bà vì hắn đột nhiên thấy hơi khó chịu nên không thể cùng bà đến viện mồ côi được.
Mộng Hắc Vi lo lắng hỏi han đôi câu, xác nhận hắn quả thật không sao mới gật đầu bảo hắn nghỉ ngơi đi.
Cố Mộng Diệp đến một quán bar khi đang ngơ ngẩn ngồi trên xe taxi, hắn không biết nên đi đâu và về đâu nữa, vì thế mà khi xe taxi đi vài vòng xung quanh hắn mới quyết định vào một quán bar uống vài chút bia rượu, giải tỏa cảm giác đang ngày một lớn dần này xuống.
Ở thế giới kia của Cố Mộng Diệp, vì cơ thể đặc biệt nên hắn bị dị ứng với chất cồn, chỉ cần là cồn thì dù chạm vào hay động vào hắn đều sẽ bị nổi mẫn đỏ nghiêm trọng đến nỗi phải nhập viện.
Lần này đến đây hắn không cần ngại việc bản thân dị ứng nữa mà buông thả bản thân.
Nhớ lại một Cố Mộng Diệp lúc trước - từng là một diễn viên ngay cả màn ảnh nhỏ cũng khó mà lên sóng, nhớ đến những áp lực từ cuộc sống đôi khi hắn rất muốn tìm thứ gì đó để giải tỏa bản thân một lần, muốn một lần quên hết mọi thứ muốn được làm chính mình dù chỉ một ngày, nhưng hắn nhận ra cách con người tránh né với áp lực đó là sử dụng bia rượu.
Vào quán bar giương mắt nhìn một bàn nhậu uống đến là nghiêng trời lệch đất, chuyện gì cũng sẽ buộc miệng nói, cũng sẽ trải lòng ra cho người khác, cũng sẽ thể hiện mặt yếu đuối của mình cho người khác, vậy mà hắn ở quán bar chỉ có thể ngồi nhìn mọi người hết ly này đến ly khác uống đến là tự do tự tại, còn hắn ngay cả một thú vui tiêu khiển cũng chẳng làm được giống người ta.
Lúc đó Cố Mộng Diệp tủi thân lắm, hắn ghen tị vì người khác có thể uống bia uống rượu, làm mọi thứ họ thích, chỉ cần là nhìn người ta cầm chai bia mà uống hắn cũng sẽ cảm thấy bản thân thật dị hợm, thật khác người.
Vào quán bar Cố Mộng Diệp uống một lúc vô số bia, rượu trong quán vì thế mà đôi mất tỉnh táo ban đầu dần mờ mịt lại, những cảm xúc tiêu cực ban nãy cũng theo từng một ngụm rượu hắn uống mà bị chôn vùi trong lòng.
Cũng