Mạn Giai Khuynh cười lớn:" nuôi tốt cái gì, tớ vẫn như thế, ngược lại là cậu, tớ nhìn thấy cậu nhất định là có tâm sự ".
Tiêu Hỷ Nhi chộp dạ cúi đầu, không có vui vẻ mà thở dài nặng nề.
" Hỷ Nhi, cậu nói tớ biết cậu có chuyện gì được không?".
Mạn Giai Khuynh lo lắng nhìn cô.
Tiêu Hỷ Nhi lại thở dài, mờ mịt nhìn vô tiêu cự trước mặt, rầu rĩ nói:" ....... tớ phát hiện tớ thích một người".
" vậy thì tốt quá, cậu còn buồn bã cái gì?".
Cô nhìn Mạn Giai Khuynh, cười gượng khẽ lắc đầu, vẻ mặt hiện lên nhàn nhạt bi thương:"....nhưng mà... dù sao cũng không có kết quả đâu ".
Mạn Giai Khuynh nhíu mày nhìn cô, lúc này Tiêu Hỷ Nhi nói tiếp:" người này... tớ không thể yêu ".
Cô không thể yêu Tiêu Á Ký, hai người cũng sẽ không có kết quả, mà anh....cũng không bao giờ yêu cô.
" người đó là ai?".
"..... tớ....."
Tiêu Hỷ Nhi hít một ngụm khí lạnh, khó xử, chuyện người đó là ai, cô không dám nói, nó là cấm kị đối với cô, không chỉ đối với cô mà còn cấm kị với cộng đồng, không ai chấp nhận được.
Mạn Giai Khuynh sẽ nghĩ cô như thế nào đây...
Nhưng cô không biết, bởi vì cô sợ không nói nên đã bỏ lỡ mất cơ hội biết được chân tướng cô và anh không phải anh em ruột.
Và đương nhiên là Mạn Giai Khuynh sẽ không nghĩ gì về cô đâu, bởi vì Mạn Giai Khuynh đã biết được ngay từ đầu....à không, là xem hai người ngu ngốc từ kiếp trước rồi.
Mạn Giai Khuynh thở dài nhìn cô:" đồ ngốc này, chuyện này cậu không thể nói tớ cũng không ép cậu ".
" cảm ơn cậu ".
Tiêu Hỷ Nhi lúc này rất biết ơn Mạn Giai Khuynh.
Chuyện cô yêu ai cô không thể nói, nhưng mà có chuyện cô nói được sẽ nói.
Tiêu Hỷ Nhi mím môi, tâm đau quá:" người đó đã sắp có bạn gái rồi......tớ....chỉ là đơn phương thầm lặng".
Mạn Giai Khuynh nghe cô nói xong hơi sững sờ, đại khái cũng hiểu được cô buồn