“Nhưng nhà họ Tư cũng đâu thừa nhận người con dâu như cô ấy, chẳng phải sao?”Văn Diễm cười nhạt, chỉ một câu nói đã phản lại hết mọi lý do của Tư Kính Đường.
Tần Nguyệt đứng sau lưng anh, sắc mặt cũng trở nên trắng, trong mắt lóe lên một tia trào phúng.
Kết hôn ba năm, nhưng nhà họ Tư vẫn luôn không hài lòng với đứa con dâu là cô.
Cho dù hai người đã kết hôn thì bọn họ vẫn không thừa nhận cô, trong lòng cô chua xót, nhưng lại sợ Tư Kính Đường khó xử, nên cô vẫn luôn không đề cập tới.
Cô cũng chưa từng nghĩ đến, ngay từ lúc bắt đầu, Tư Kính Đường đã không có thực sự chấp nhận cô.
Tư Kính Đường, đứng trước bia mộ này, hắn không mảy may sợ hãi chút nào sao!“Cô ấy là người phụ nữ của Tư Kính Đường tôi, cần gì người khác thừa nhận!”“Ha…”Văn Diễm cười lạnh một tiếng, anh không thèm đôi co với hắn, chỉ bước đến trước nhắc nhở một câu:“Đừng khóc lóc trước mộ Tần Nguyệt, kẻo làm bẩn con đường luân hồi của cô ấy.
”Nói xong, anh cũng chẳng buổn xem phản ứng của hắn, nhanh chóng kéo Tần Nguyệt rời khỏi khu mộ.
Tần Nguyệt còn đang chăm chú nhìn vẻ khiếp sợ của Tư Kính Đường nên cũng không giãy giụa.
Tận cho đến khi bị người ta ném vào trong xe, cô mới phản ứng lại, trừng mắt nhìn người đàn ông lịch lãm ngồi bên cạnh, chất vấn:“Anh kéo tôi lên xe làm gì, tôi muốn đi xuống!”Văn Diễm nhíu mày nhìn cô, tia nghi hoặc hiện lên trong ánh mắt càng sắc bén.
Tần Nguyệt bị anh nhìn tới