Anh nhìn Tần Nguyệt bằng ánh mắt hình viên đạn, thành công khiến người phía sau ngậm miệng.
“Dừng lại!”Tài xế lập tức ngừng xe lại ven đường núi, Tần Nguyệt mím môi, thầm nghĩ anh đang muốn làm gì thì chợt nghe thấy giọng nói sắc bén vang lên bên tai.
“Xuống xe!”Tần Nguyệt ngẩn người, cô cho rằng mình nghe lầm, ngây ngốc hỏi:“Anh nói gì?”Người đàn ông liếc cô một cái, lạnh lùng nói:“Tả Quyền, mời cô ta xuống xe!”Vãi!Tần Nguyệt thật muốn chửi thề mà, bụng dạ anh còn nhỏ nhen hơn cả mũi kim nữa, tôi có nói gì sai đâu chứ, thật là con mẹ nó vô vị!“Không cần anh mời, tôi tự biết xuống xe!”Nói rồi cô kéo cửa xe ra bước xuống, trước khi đóng cửa cô còn hung hăng trừng mắt nói với anh:“Anh đúng là tên đàn ông vô vị nhất mà tôi từng gặp!”Nói xong cô đóng đóng sầm cửa lại một cái “rầm”, hùng hổ rời đi.
Người đàn ông vuốt v e chiếc nhẫn trên ngón áp út, cau mày nhìn bóng lưng nhỏ xinh phía trước, ánh mắt trở nên sâu thẳm vô cùng, nửa ngày sau Văn Diễm mới lên tiếng:“Tả Quyền, điều tra xem cô gái này là ai?”“Dạ được.
”Tần Nguyệt vừa đi vừa mắng, bên cạnh chợt có một chiếc xe thể thao chạy vọt qua.
Đêm qua trời vừa mới mưa, mặt đất còn chưa kịp ráo, vậy nên nước mưa văng tung tóe lên hết người cô, mặt Tần Nguyệt lập tức đen sì.
Cố ý! Nhất định là cố ý!Dường như đang nghĩ đến biểu cảm thú vị của người phía sau, khóe môi vốn đang mím thành đường thẳng của Văn Diễm hơi nhếch, rồi từ từ cong lên…***“Con có bỏ trốn khỏi nhà đâu.
”Tần Nguyệt nhìn Thẩm