Tần Nguyệt thầm trào phúng trong lòng, nhưng ngoài miệng thì cô lại đáp:“Con nhất định sẽ cố gắng.
”Tần Nguyệt vừa rời khỏi phòng sách của Thẩm Tuấn Trì, cô lập tức trở về phòng.
Nếu hôm nay có thể nghe ngóng được tung tích của Tần Chấn Trung, cô cũng sẽ không phải để mình chịu khổ như vậy.
Nhớ đến vừa rồi mình mới gặp Tư Kính Đường, sắc mặt Tần Nguyệt thoáng trắng bệch.
“Cốc cốc…”Tần Nguyệt đang đứng yên cạnh cửa sổ, nghe thấy có tiếng gõ cửa, cô chỉ hờ hững nói:“Mời vào.
”Tiếng giày cao gót cao ngạo đánh lên sàn nhà lập tức khiến Tần Nguyệt nhận ra người tới không phải Khương Trinh.
Quả nhiên, cô vừa xoay người lại, đập vào mắt là Thẩm D ung Nguyệt trong bộ trang phục thời thượng.
Tình chị em của hai người chẳng tốt đẹp mấy, Tần Nguyệt cũng lười phải giả vờ giả vịt, cô không mặn không nhạt hỏi:“Ôi chao khách quý đến nhà, có chuyện gì sao?”“Không có việc thì không thể đến thăm à? Đây là nhà họ Thẩm, dù tôi có muốn hủy đi nơi này thì cũng là chuyện bình thường!”Vẻ mặt của Thẩm D ung Nguyệt đầy kênh kiệu, vô cùng kiêu căng.
Tần Nguyệt chẳng buồn liếc mắt nhìn cô ta một cái, căn bản là không muốn so đo với cô ta.
Thẩm D ung Nguyệt không quen nhìn dáng vẻ bình thản dửng dưng đó của cô, cô ta chớp mắt, vờ như vô tình hỏi:“Tôi nghe bảo ba kêu cô đi bàn chuyện làm ăn với ông ấy?”Tần Nguyệt hơi khựng lại, không đáp.
“Vị khách hàng lần này có địa vị không nhỏ, cô phải hầu hạ