Cô nhìn anh hoài nghi, mà người phía sau lại chẳng buồn đoái hoài tới cô, trực tiếp ném cô cho một nhóm phụ nữ.
Chờ Tần nguyệt được những người đó dẫn tới phòng hóa trang, Văn Diễm mới nhẹ nh thở dài, cầm một quyển tạp chí ngồi ở trên sô pha đọc say sưa.
“A Diễm, ái chà khách quý ghé thăm.
”Người nói chuyện là một người đàn ông trông khá tuấn tú, nhưng anh ta lại trang điểm theo phong cách thiếu niên phản nghịch, tai trái xỏ khuyên màu lam, khiến cả người càng toát lên vẻ hư hỏng.
Văn Diễm giương mắt nhìn anh ta, thản nhiên nói:“Cậu ba mươi hai, chứ có phải hai mươi ba tuổi đâu.
”Khóe miệng người nọ giật giật, anh ta ngã người dựa vào sô pha, hai chân bắt chéo trên bàn trà, ngả ngớn nhướng mày nói:“Cậu ganh tỵ với vẻ ngoài trẻ trung anh tuấn của tôi chứ gì?”“Tôi chỉ không muốn người ta đánh giá mắt chọn bạn của tôi kém.
”“…”Người nọ như vừa nghĩ đến điều gì, anh ta bất ngờ đứng dậy, tiến đến bên cạnh Văn Diễm nhỏ giọng nói:“Tôi nói này, người phụ nữ vừa nãy sao mà trông quen mắt thế hả, mẹ nó, đừng nói là cậu đang tìm người thế thân đó nha?”Anh ta vừa thốt lên câu đó, sắc mặt Văn Diễm đã lập tức trầm xuống, người nọ lại không sợ, mà nói tiếp:“Không phải chứ, Tần Nguyệt cũng đã chết hai năm rồi, huống hồ người ta cũng đâu phải vợ cậu, cậu không thể thấy ai giống là kéo về nhà