Nghe thấy câu này, áp suất không khí xung quanh người Tư Kính Đường chợt giảm xuống.
Hắn khẽ cười một tiếng, không coi chuyện này vào đâu.
"Mợ trẻ đang ở yên trong nhà họ Tư, sao lại mất tích chứ?"Người kia ngẩn ra, sau đó nhanh chóng hiểu được ý của Tư Kính Đường, gật đầu định rời đi.
Tư Kính Đường lại chậm rãi nói thêm:"Trình Viễn, anh trông coi mợ trẻ cho tôi, cho dù nhà họ Tần không còn nữa, thì cô ấy vẫn là mợ trẻ! Là người của nhà họ Tư!""Vâng!"! Cơn đau trên cánh tay đã biến mất, trong căn phòng tăm tối chỉ còn lại một người, cơ thể cô gái mềm oặt thoát lực, đôi mắt vô thần nhìn vào ánh sáng u ám bên ngoài cửa sổ, giống như đã bị moi mất trái tim, trong ngực là một khoảng trống rỗng.
Ngày thứ mấy rồi? Nửa tháng rồi? Hoặc là một tháng rồi? Tần Thị phá sản rồi sao?Cha cô có phải đã bị xử lý rồi không?Cô không biết gì hết, khóe mắt căng đến phát đau, lại không thể tiết ra được chút nước mắt nào, từ thời khắc biết được chân tướng, cô đã quên mất phải khóc như thế nào rồi.
Bên ngoài vang lên tiếng tí tách, dường như trời lại đổ mưa.
Tần Nguyệt chớp mắt, đột nhiên nhớ tới lần đầu tiên cô đưa Tư Kính Đường quay về nhà, hôm đó trời cũng mưa.
Tần Chấn Trung giận cô tự ý quyết định, bảo họ đứng ở ngoài cửa cả một ngày, mưa thu rất lạnh, rơi vào người, lạnh như băng.
Nhưng lúc