"Tiểu Nguyệt, tỉnh dậy đi.
"Cánh tay bị ai đó đẩy khiến Tần Nguyệt chợt mở mắt ra, trên trán đã phủ một lớp mồ hôi mỏng, sắc mặt cũng nhợt nhạt đến đáng sợ.
Cô vừa mở mắt ra đã nhìn thấy bên cạnh có một người phụ nữ trung niên đang lo lắng nhìn mình.
Tần Nguyệt th ở dốc một hơi, lắc đầu, nhẹ giọng nói:"Mẹ ơi, con không sao.
"Người phụ nữ nhìn cô, sau khi xác nhận cô chỉ mơ thấy ác mộng, bà mới thấp giọng thở dài:"Vẫn đang suy nghĩ chuyện Thượng Bằng và Dung Nguyệt à?""Không ạ.
" Tần Nguyệt nhàn nhạt nói, chậm rãi ngồi dậy: "Chuyện của họ không liên quan đến con.
"Người phụ nữ mấp máy môi, ánh mắt vẫn để lộ vẻ lo lắng, hồi lâu mới đưa tay cầm lấy bàn tay có chút lạnh lẽo của Tần Nguyệt, nhẹ nhàng nói:"Tiểu Nguyệt, nếu con không muốn sống ở đây, vậy thì chúng ta sẽ rời đi.
"Ngón tay Tần Nguyệt động đậy, vẻ mặt ôn hòa hơn chút, khẽ nói:"Mẹ ơi, con thực sự không sao, nếu là của con thì người khác không cướp được, nếu đã không phải của con, có ép buộc cũng vô dụng.
"Trong mắt người phụ nữ lóe lên vẻ vui mừng, bà sờ tóc cô, dịu dàng nói:"Mẹ chỉ muốn tốt cho con.
"Tần Nguyệt nặn ra nụ cười, không nói gì.
Cho đến khi căn phòng chỉ còn lại mình cô, chút ý cười vừa gượng ra trên khóe môi lập tức biến mất.
Cô nhắm mắt lại, trước mắt lại là cảnh tượng trong giấc mơ vừa rồi.
Ngọn lửa thiêu đốt từng tấc da tấc thịt của cô, mùi khét khiến người khác buồn nôn, trên người