“Bà cô à, tôi tới rồi.”
Vừa nghe có kết nối, Chu Tài đã gào lên trong điện thoại.
“Nhỏ cái tiếng thôi, đỗ xe ở chỗ kín đáo chờ tôi.”
Trương Tú Linh tung chăn xuống giường, mặc
quần áo, đem theo một tấm bản đồ lặng lẽ ra khỏi phòng.
Trong chiếc xe chật hẹp không biển số Chu Tài cùng hai tên đồng bọn ngồi lặng lẽ hút thuốc.
Nhiệt độ ngoài trời khá lạnh, vì phải tắt máy nên bọn chúng mở cửa sổ cho thoáng.
“Mọi thứ chuẩn bị hết rồi chứ?”
Chu Tái hất cằm về phía Mặt Choắt.
“Đại ca yên tâm, nước uống, thức ăn, dụng cụ cần thiết đủ cho một tuần.”
Mặt Choắt hớn hở tâng công.
“Còn mày? Đã chuẩn bị những thứ tao bảo chưa?”
Chu Tái hất cằm về phía tên còn lại.
“Mọi thứ đã sẵn sàng, đại ca còn phải nghi ngờ khả năng của em?”
Đầu Trọc híp đôi mắt dài và hẹp của hắn rít một hơi thuốc.
“Mẹ kiếp cái nơi này, lạnh gì mà cắt da cắt thịt, muốn lạnh chết ông à?” Chu Tài cáu bẳn.
Cộc! Cộc! tiếng gõ vào cửa kính, cả hai im bặt đưa mắt về phía tiếng gõ.
Trương Tú Linh trùm kín người trong chiếc áo gió rộng, chỉ hở đôi mắt.
Chu Tài ngồi ở ghế sau vườn người ra mở cửa.
Rất nhanh, Trương Tú Linh chui tọt vào trong xe, cô ta nhíu mày lấy tay phẩy qua lại trước mặt để xua đi mùi thuốc lá trong xe.
Không gian chật hẹp với ba cái lò hút thuốc khiến càng thêm ngột ngạt, Mặt Choắt biết ý chỉnh cửa kính hạ xuống hết cỡ, không khí có phần thoáng hơn một chút.
Trương Tú Linh bật đèn pin, lôi ra một tấm bản đồ và một chiếc bút đỏ cô ta chỉ vào một vùng đã được cô ta khoanh từ trước.
“Đây là chỗ ngày mai chúng tôi sẽ đến.
Chỗ này là chỗ chúng tôi sẽ nán lại.
Quanh vùng toàn là nhà xưởng bỏ hoang.
Các anh hãy tới đó trước tìm nơi thích hợp.
Sau đó khi tôi ra hiệu thì sẽ tóm cổ ta, sau